Hoa Kỳ và Phương Tây tịch thu tài sản của tài phiệt Nga

Timothy Trinh  Hoa Kỳ và 27 thành viên Liên minh châu Âu (EU), cùng với hàng loạt các quốc gia như Vương quốc Anh, Canada, Nhật Bản, Hàn Quốc, Úc, New Zealand và nhiều nước khác, thậm chí cả Thụy Sĩ đang gây những thiệt hại tài sản khổng lồ đối với Vladimir Putin và các tỷ phú Nga. Bộ Tư pháp Hoa Kỳ đang tập hợp một lực lượng đặc nhiệm để truy quét tội ác của các nhà tài phiệt Nga, tìm và thu giữ du thuyền, căn hộ sang trọng, máy bay phản lực riêng của họ, theo công bố của Tổng thống Mỹ Joe Biden vào hôm thứ Ba. Sự loại bỏ các ngân hàng lớn của Nga ra khỏi hệ thống tài chính quốc tế đã khiến cho Ngân hàng Trung ương Nga mất đi khả năng bảo vệ đồng rúp, và khiến quỹ chiến tranh xâm lược 630 tỷ đô la của Putin bị mất giá trị. Một ngày trước đó, EU công bố các lệnh trừng phạt nhắm mục tiêu đối với 26 cá nhân tỷ phú thân tín nhất của Putin, trong đó bao gồm Igor Sechin, người đứng đầu công ty dầu khí nhà nước Rosneft, và tỷ phú Alisher Usmanov, người cũng có quan hệ với câu lạc bộ bóng đá Premier League Everton. EU tuyên bố các biện pháp hạn chế bao gồm "việc đóng băng tài sản và cấm cung cấp tiền cho các cá nhân và tổ chức được liệt kê". Ngoài ra, lệnh cấm sẽ ngăn cản tất cả các tỷ phú Nga trong danh sách, không được nhập cảnh hoặc đi lại qua lãnh thổ EU. Tại Vương quốc Anh, nhà tài phiệt người Nga Roman Abramovich buộc phải cân nhắc đề nghị bán gã khổng lồ bóng đá Chelsea. Tỷ phú Abramovich, người đã mua lại đội bóng Premier League vào năm 2003, tuyên bố vào Chủ nhật rằng ông đã giao quyền quản lý câu lạc bộ cho những người được ủy thác của quỹ từ thiện của nó. Trong khi hầu hết thế giới phong tỏa kinh tế Nga để ngăn chặn cuộc chiến tranh xâm lược của Putin gây ra, nhà nước Tập Cận Bình đang đi ngược lại. Trung Quốc có thể mở ra cho Nga một lối thoát "tạm thời". Theo ước tính, Ngân hàng Trung ương Nga và các quỹ tài sản có chủ quyền của Nga có thể tiếp cận sở hữu tổng trái phiếu Trung Quốc trị giá lên đến 140 tỷ USD, tài sản mà Moscow có thể lách khỏi các lệnh trừng phạt toàn cầu.   Người Đà Lạt Xưa  
......

Tấn công vào vòng trong của Putin và những kẻ đầu sỏ trong danh sách đen

Von Lukas Heiny (manager-magazin.de) Lý Sơn biên dịch Các biện pháp trừng phạt Nga của phương Tây đặc biệt nhằm vào cá nhân Vladimir Putin và những người quan trọng xung quanh ông. Bao gồm bạn cũ, quản lý, tỷ phú và một người con rể cũ. Phương Tây áp đặt các biện pháp trừng phạt nhằm đáp trả việc Nga tấn công Ukraine. Ngoài những hạn chế đối với các ngân hàng lớn nhất của Nga và kinh doanh các sản phẩm công nghệ, chúng cũng ảnh hưởng đến một số nhân vật cấp cao thân cận của Vladimir Putin (69). Kể từ thứ Sáu 25.2.2022, các tài sản của Putin và Bộ trưởng Ngoại giao của ông Sergei Lavrov (71 tuổi) nếu có trong EU cũng bị phong tỏa. Với các biện pháp trừng phạt riêng lẻ, phương Tây muốn gia tăng sức ép đối với Putin và hệ thống quyền lực của ông ta. Nếu cá nhân những người có ảnh hưởng bị hạn chế quyền tự do đi lại hoặc nếu tài sản của họ bị đóng băng ở nước ngoài, thì theo logic, họ có thể chống lại người cai trị Điện Kremlin. Đó là về việc đánh vào "những người trong nội bộ của Putin và ở các vị trí quan trọng trong nhà nước Nga", chính phủ Mỹ cho biết khi biện minh cho các lệnh trừng phạt của mình hôm thứ Năm, rằng: “Họ chia sẻ lợi nhuận tham nhũng từ chính sách của Điện Kremlin, bây giờ họ cũng nên chia sẻ nỗi đau. Trong những năm gần đây, các biện pháp trừng phạt cá nhân liên tục được sử dụng để gia tăng áp lực. Nhưng giờ đây, các biện pháp này được mở rộng đến các gia đình của các nhà tài phiệt. Tuần này, Liên minh châu Âu, Hoa Kỳ và Vương quốc Anh đã áp đặt các biện pháp trừng phạt đối với các cá nhân được nêu tên cụ thể bị cáo buộc liên quan đến việc chuẩn bị cho một cuộc tấn công vào Ukraine. Ngoài 351 thành viên quốc hội Nga, EU đưa hơn 20 chính trị gia cấp cao, quân đội và đại diện doanh nghiệp, chủ yếu từ lĩnh vực ngân hàng, vào danh sách trừng phạt. Anh quốc và Mỹ đã có các biện pháp trừng phạt của riêng họ, bao gồm chống lại các tỷ phú và nhà tài phiệt có liên hệ với Putin. chính phủ Mỹ cho biết "Nhiều người trong số những người này dường như là một phần hoặc hưởng lợi từ sự cai trị của chế độ Nga-Putin". Một số nhân vật tiêu biểu: Đứng đầu Điện Kremlin Trong một thời gian dài, các chính phủ phương Tây đã né tránh hành động chống lại cá nhân Tổng thống Vladimir Putin và Bộ trưởng Ngoại giao của ông Sergey Lavrov (71 tuổi). Mối quan tâm là cuộc đối đầu trực tiếp sẽ khiến gây trở ngại cho bất kỳ cuộc đàm phán nào. Giờ đây, EU ít nhất cũng đang đóng băng tài khoản và tài sản của cả hai. Putin được coi là một trong những chính khách giàu nhất thế giới. Nhiều năm trước, một chuyên gia đã nói với Thượng viện Mỹ rằng tài sản của Putin lên tới 200 tỷ USD - nhưng không có bằng chứng nào về điều này. Do đó, cũng không rõ mức độ trừng phạt sẽ giáng vào ông ta ra sao. Ngoại trưởng Lavrov từ năm 2004, là một trong những đồng minh chính trị thân cận nhất của Putin và là bộ trưởng ngoại giao (con chó) trung thành của ông Putin. Gia đình Sechin: Igor Sechin (61 tuổi) - còn được gọi là "Darth Vader" ở Moscow - là một trong những người đàn ông có ảnh hưởng nhất trong đế chế của Putin. Cựu nhân viên KGB biết Putin từ thời còn nắm quyền điều hành thành phố St.Petersburg và chuyển đến Moscow với tư cách là một trong những cố vấn thân cận nhất của Putin. Hiện ông Sechin tạm giữ chức Phó Thủ tướng Chính phủ. Kể từ năm 2004, sau một thời gian ngắn gián đoạn, ông giữ chức vụ Giám đốc điều hành của công ty dầu khí quốc doanh Rosneft, công ty lớn thứ hai trong nước sau Gazprom. Trong cuộc khủng hoảng Ukraine, Mỹ đã áp đặt các biện pháp trừng phạt đối với ông vào năm 2014. Chính phủ Mỹ hiện đã gia hạn các biện pháp đối với con trai ông là Ivan Sechin (33 tuổi), người cũng làm việc trong ban quản lý Rosneft. Sergei Shoigu (Bộ trưởng Quốc phòng) Không ngạc nhiên khi EU đưa Bộ trưởng Quốc phòng Nga Sergei Shoigu (66 tuổi) vào danh sách trừng phạt. "Ông ấy chịu trách nhiệm cuối cùng về tất cả các hành động quân sự chống lại Ukraine", tuyên bố viết. Cán bộ Liên Xô cũ đã từng là bộ trưởng vào những năm 1990, sau đó là người đồng sáng lập đảng "Nước Nga Thống nhất" của Putin và được Putin bổ nhiệm làm Bộ trưởng Quốc phòng vào năm 2004. Ngoài Shoigu, các tướng lĩnh và chỉ huy khác của lục quân, hải quân và không quân cũng nằm trong danh sách đen. Margarita Simonyan (Trùm tuyên truyền) Margarita Simonyan (41 tuổi) là người đứng đầu đài truyền hình và truyền thông Russia Today (RT). Hiện là một nhân vật chính trong tuyên truyền của chính phủ Putin. Theo EU, trong lý do biện minh cho các lệnh trừng phạt. Sau khi ông Putin tái đắc cử vào năm 2018, bà từng nói nói: "Bây giờ ông ấy là nhà lãnh đạo của chúng tôi. Và chúng tôi sẽ không cho phép ông ấy bị thay thế." Ngoài Simonyan, những nhân vật chủ chốt khác trong hoạt động tuyên truyền trên phương tiện truyền thông của Putin cũng có tên trong danh sách, bao gồm người đứng đầu bộ thông tin của Bộ Ngoại giao, một người dẫn chương trình truyền hình và một nhà hoạt động trên Internet. Gennady Timchenko (Siêu tài phiệt) Nhà tài phiệt Gennady Timchenko (69 tuổi) là một trong những người Nga giàu nhất. Forbes ước tính tài sản của ông vào khoảng 22 tỷ USD, khiến ông trở thành người giàu thứ sáu trong nước. Ông là một cổ đông lớn của công ty sản xuất khí đốt Novatek, công ty có cổ phần mà ông từng mua thông qua công ty cổ phần Luxembourg của mình. Sau khi bị chính phủ Mỹ đưa vào danh sách đen vào năm 2014, ông đã bán cổ phần của mình tại Gunvor, một trong những công ty kinh doanh hàng hóa lớn nhất thế giới có trụ sở tại Zypern. Timchenko được coi là bạn đồng hành thân thiết của Putin; họ gặp nhau trực tiếp lần đầu tiên vào năm 1990. Tính đến tuần này, chính phủ Anh cũng đã áp đặt các biện pháp trừng phạt và đóng băng tài khoản của ông ta. Anh em nhà tỷ phú Boris Rotenberg Anh quốc cũng áp đặt các biện pháp trừng phạt đối với tỷ phú Boris Rotenberg (65 tuổi), cũng như anh trai ông Igor. Rotenberg là bạn thời thơ ấu của Putin. Sau đó, ông đã kiếm được nhiều tiền trong tập đoàn Gazprom, chủ yếu bằng việc xây dựng các đường ống dẫn. Ông cũng thành lập Ngân hàng SMP cùng với anh trai của mình. Hoa Kỳ đã áp đặt các biện pháp trừng phạt đối với cả hai vào năm 2014. Kirill Shamalov (con rể cũ của Putin) Vào thời điểm kết hôn với con gái Putin, doanh nhân Kirill Shamalov (39 tuổi) được coi là tỷ phú trẻ nhất nước Nga. Cha anh ta là một trong những người đồng sáng lập Ngân hàng Rossiya và là bạn thân của Putin. Shamalov thời trẻ là chủ sở hữu chính của tập đoàn Sibur và là cố vấn kinh tế cho Putin. Anh ta đã ly hôn với con gái Putin từ năm 2017. Mỹ và Anh đã áp đặt các biện pháp trừng phạt đối với anh ta. Vladimir Kiriyenko (Giám đốc điều hành Internet)   Vladimir Kiriyenko (39 tuổi) từng là phó giám đốc của tập đoàn viễn thông Nga Rostelecom và hiện là Giám đốc điều hành của VK Group, công ty mẹ của nền tảng truyền thông xã hội lớn nhất Nga VKontakte. Ông là con trai của cựu Thủ tướng và là người thân tín của Putin, Sergei Kiriyenko (59 tuổi), người đã giữ chức Phó văn phòng tổng thống từ năm 2016 và do đó là người có quyền lực trong Điện Kremlin. Tính đến tuần này, hai cha con nằm trong danh sách trừng phạt của Mỹ. Sergei Ivanov (Trùm kim cương) Sergei Sergeevich Ivanov (39 tuổi) là người đứng đầu nhà sản xuất kim cương lớn nhất thế giới Alrosa. Ông là con trai của sĩ quan KGB Sergei Ivanov (69 tuổi; ảnh), là một trong những người thân tín nhất của Putin. Sergei Ivanov đã làm việc cho quỹ tài sản của Nga và Gazprom, cũng như cho một số ngân hàng lớn. Ông nằm trong các ban giám sát khác nhau của các ngân hàng. Giờ đây, các biện pháp trừng phạt của Mỹ cũng được áp dụng với ông ta. Nikolai Patrushev (Trùm mật vụ) Nikolai Patrushev (70 tuổi) là người kế nhiệm Putin với tư cách là người đứng đầu cơ quan tình báo nội địa Nga FSB. Patrushev cũng đến từ Saint Petersburg. Con trai lớn của ông là Dmitri giữ chức Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp dưới thời Putin. Con trai nhõ là Andrei Patrushev (40 tuổi) là quản lý cấp cao của công ty dầu khí nhà nước Gazprom. Người cha đã nằm trong danh sách đen của EU và Hoa Kỳ trong nhiều năm, giờ Andrei cũng nằm trong danh sách đó. Giới chủ ngân hàng Andrei Kostin (65 tuổi) lãnh đạo Ngân hàng VTB từ năm 2002. Ngân hàng lớn thứ hai của Nga, vốn thuộc sở hữu nhà nước, đã bị ảnh hưởng bởi các lệnh trừng phạt giống như chủ nhân của nó. Kostin, có cha từng là Ủy viên Ban Chấp hành Trung ương Cộng sản Liên Xô, có quan hệ mật thiết với Putin và là thành viên trong Hội đồng tối cao của Đảng Putin. Mỹ đã đặt tầm nhắm vào Kostin từ năm 2018 và bây giờ là EU. Ngoài Kostin, cả EU và Mỹ đều đưa vào danh sách đen các nhà quản lý hàng đầu khác tại Ngân hàng VTB, bao gồm thành viên hội đồng quản trị Denis Bortnikov (47 tuổi), con trai của người đứng đầu cơ quan tình báo nước ngoài hiện nay. Jevgeni Prigozhin (Đầu bếp của Điện Kremlin) Doanh nhân Jevgeni Prigozhin (60 tuổi) còn được biết đến ở Moscow với biệt danh "Đầu bếp của Điện Kremlin" hay "Đầu bếp của Putin". Ông ta điều hành các nhà hàng thông qua công ty đầu tư Konkord của mình, trong đó có một nhà hàng ở Phủ Tổng thống. Ông đã gặp Putin khi ông còn là một doanh nhân kinh doanh cờ bạc ở St.Petersburg vào những năm 1990. Ông ta được cho là đã tham gia vào việc khai thác các giếng dầu ở Syria. Nhà máy troll khét tiếng IRA, chuyên thực hiện các cuộc tấn công Internet trên toàn thế giới, được cho là cũng thuộc về anh ta. Prigozhin đã nhận được các hợp đồng trị giá hàng tỷ USD từ Bộ Quốc phòng và theo EU, ông chịu trách nhiệm gửi quân đánh thuê tới Ukraine. Anh đã nằm trong danh sách trừng phạt của EU từ năm 2020 và Mỹ từ năm 2021. Vào tuần này, mẹ của anh ấy là Violetta Prigozhina và vợ của anh ấy là Lyubov Prigozhina, mỗi người đều sở hữu các công ty từ mạng lưới của con trai và chồng, cũng đã tham gia cùng họ./.    
......

Cuộc chiến do Putin gây ra đã đánh thức hai con cọp dữ, tưởng đã ngủ yên sau thế chiến

Hình: Những binh sĩ tình nguyện vào Quân đoàn Quốc tế từ nhiều quốc gia đã đến Kiev.- Ukraine Lưu Thủy Hương   Trang web của Bộ quốc phòng Đức ngày 27. 02. 2022 đã đưa tin, quân đội liên bang sẽ nhận được từ chính phủ số tiền khổng lồ 100 tỉ euro. Chi tiêu quân sự của Đức sẽ tăng từ khoảng 1,5% GDP lên hơn 2%. Với con số này, ngân sách quốc phòng của Đức đã tăng vọt lên hàng thứ ba trên thế giới.   Một trong những dự án quan trọng nhất sẽ là chế tạo thế hệ máy bay chiến đấu và xe tăng hiện đại cùng với các đối tác châu Âu - đặc biệt là với Pháp. Các hợp đồng cho máy bay dọ thám Eurodrohne cũng đã được ký kết trong tuần này. Việc mua lại máy bay dọ thám có vũ trang Heron-Drohne từ Israel cũng đang được tiến hành. Chiến đấu cơ Eurofighter của Đức sẽ được tân tạo hệ thống chiến đấu bằng điện tử. Chiến đấu cơ F-35 có thể được sử dụng như một hàng không mẫu hạm.   Ngoài những kế hoạch sâu rộng này, chính phủ liên bang hôm qua đã quyết định rằng Đức sẽ cung cấp vũ khí cho Ukraine để bảo vệ đất nước. 1.000 khẩu súng ngắn chống tăng loại Panzerfaust 3 và 500 tên lửa đất đối không (Boden-Luft-Raketen) Stinger được xuất ra từ các kho dự trữ của quân đội liên bang. Quân đội liên bang cũng đã mở rộng hỗ trợ của mình cho các đối tác liên minh phía đông trong những tuần vừa qua. Với 13.700 binh sĩ, lực lượng này hiện là lực lượng đóng góp chủ chốt cho lực lượng phản ứng nhanh của NATO (NATO Response Force - NRFNATO Response Force). Tại Lithuania, quân đội liên bang đã tăng cường khoảng 900 binh sĩ trong Enhanced-Forward-Presence do Đức lãnh đạo ở mạn sườn phía đông. Phái bộ NATO tăng cường Enhanced Air Policing South hỗ trợ an ninh không phận Romania với các đơn vị không quân của liên minh, trong đó có sáu chiến đấu cơ Eurofighter của quân đội liên bang Đức tham gia. Với các tàu chiến bổ sung trong đội hình NATO, Hải quân Đức cũng giúp đảm bảo an ninh cho các vùng biển phía Bắc và vùng biển Baltic cũng như Địa Trung Hải.   Quân đội liên bang Đức cũng sẽ hỗ trợ các đối tác NATO của mình ở Slovakia với lực lượng bộ binh cấp đại đội và hệ thống tên lửa phòng không Patriot.   “Vì sự an toàn của chính chúng ta” – trang thông tin của Bộ quốc phòng Đức.   https://www.bmvg.de/.../mehr-als-100-milliarden-euro...   *   Nước Nhật tưởng đã ngủ yên sau nỗi đau thảm khốc Hiroshima và Nagasaki, bỗng thức tỉnh. Tinh thần Samurai lại hừng hực cháy.   Người Nhật không đưa vũ khí, máy bay sang Ukraine. Họ hỗ trợ bằng xương máu. Những chiến binh đầu tiên đã đăng ký vào "quân đoàn quốc tế" hỗ trợ Selenskyj. Một trong số họ là Keiichi Kurogi, 39 tuổi, một nhân viên văn phòng của miền Tây Nam nước Nhật. Anh ấy chưa bao giờ chiến đấu. "Khi tôi nhìn thấy hình ảnh những người đàn ông và phụ nữ lớn tuổi ở Ukraine cầm súng và đi ra chiến trường, tôi nghĩ: Tôi cần ở vào vị trí của họ", anh nói với Reuters. Do đó, anh ta đã đăng ký với đại sứ quán Ukraine ở Tokyo để thực hiện nghĩa vụ quân sự tình nguyện. Tuy nhiên, đại sứ quán đã từ chối đề nghị chiến đấu của Kurogi - với lý do anh thiếu kinh nghiệm quân sự cần thiết.   Tờ Mainichi Shimbun đưa tin, 70 người đàn ông Nhật Bản đã tình nguyện trong vài ngày qua. Trong số họ được cho là 50 cựu thành viên của Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản và hai cựu chiến binh từng phục vụ cho Quân đoàn Pháp tại nước ngoài. Một phát ngôn viên của đại sứ quán Ukraine xác nhận với Reuters rằng người Nhật xung phong "chiến đấu vì Ukraine".   "Mỗi tình nguyện viên đều phải có kinh nghiệm trong Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản hoặc đã hoàn thành khóa huấn luyện đặc biệt", đại sứ quán thông báo trên mạng xã hội. Trên Twitter, đại sứ quán đang tìm kiếm những tình nguyện viên người Nhật có kinh nghiệm về dịch vụ y tế, IT, truyền tin hoặc cứu hỏa. https://www.spiegel.de/.../russland-ukraine-krieg-in... * Lời kêu gọi từ Ukraine:   Ukraine đang kêu gọi các chiến binh tình nguyện từ nước ngoài tham gia chiến đấu cùng với họ. Hôm thứ Tư, sáu ngày sau khi bắt đầu cuộc xâm lược, Bộ trưởng Ngoại giao Ukraine Dmytro Kuleba nói với các nhà báo: “Hơn 1000 tình nguyện viên từ 16 quốc gia trên thế giới đã đến Ukraine.” (Thông tin vẫn chưa được xác minh độc lập).   Kuleba không cho biết các tình nguyện viên đến từ nước nào. Ông viết trên Twitter vào cuối tuần qua: "Những người nước ngoài sẵn sàng bảo vệ Ukraine và trật tự thế giới trong Quân đoàn Quốc tế Bảo vệ Lãnh thổ Ukraine, xin hãy liên hệ với các cơ quan ngoại giao của Ukraine tại các quốc gia."   Nhiều phụ nữ và nam giới đã công khai hưởng ứng lời kêu gọi. Tổng thống Ukraine Volodymyr Selenskyj hôm thứ Ba đã ký sắc lệnh cho phép người nước ngoài nhập cảnh mà không cần thị thực nếu họ muốn gia nhập "Quân đoàn quốc tế". Tuy nhiên, lời kêu gọi này không dành cho người Nga.   https://www.tagesspiegel.de/.../internation.../28121202.html  
......

Xin chúc mừng Ukraine đã gia nhập Liên Minh Châu Âu

Thao Ngoc   Hôm qua (01/3) tại phiên họp toàn thể tại Brussels (Bỉ), Nghị viện Châu Âu đã chấp nhận đơn gia nhập EU của Ukraine.   Một thủ tục gia nhập đặc biệt dành riêng cho Ukraine. Đó là một ngày rất quan trọng trong lịch sử châu Âu. Điều này đã làm cho Putin tối tăm mặt mày, vì Putin muốn cô lập Ukraine và không muốn TT Volodymyr Zelensky có thêm đồng minh.   Vì vậy việc Nga xua quân xâm lược Ukraine đã làm cho khối EU đoàn kết thành một khối vững chắc hơn bao giờ hết và có tiếng nói chung trong việc hỗ trợ Ukraine chống quân xâm lược.   Liên minh châu Âu (EU) hiện bao gồm 27 nước thành viên: Pháp, Đức, Italia, Bỉ, Hà Lan, Lúc-xăm-bua, Anh, Ai Len, Đan Mạch, Hy Lạp, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, Áo, Thụy Điển, Phần Lan, Séc, Hung-ga-ri, Ba Lan, Slô-va-kia, Slô-ve-nia, Lít-va, Lát-vi-a, Exờ-tô-nia, Man-ta, Síp, Bun-ga-ri và Ru- ...(https://tredeponline.com/.../nghi-vien-chau-au-da-chap.../)   Ngày 28-2, Tổng thống Ukraine Volodymyr Zelensky đã hối thúc Liên minh châu Âu (EU) ngay lập tức trao tư cách thành viên của khối cho nước này trong bối cảnh Nga đưa quân xâm lược Ukraine bước sang ngày thứ 5.   Tổng thống Ukraine Volodymyr Zelensky nhấn mạnh mục tiêu của Ukraine là gia nhập EU và có quan hệ bình đẳng với các nước trong khối.   Theo ông, điều này hoàn toàn công bằng và khả thi. Trong thông điệp qua video, nhà lãnh đạo Ukraine đã hối thúc EU đẩy nhanh quá trình qua một thủ tục đặc biệt mới.   Cũng trong ngày 28-2, Tổng thư ký Tổ chức Hiệp ước Bắc Đại Tây Dương (NATO), ông Jens Stoltenberg thông báo đã có cuộc điện đàm với Tổng thống Ukraine Volodymyr Zelensky, đồng thời cho biết NATO sẽ tăng cường cung cấp tên lửa phòng không, vũ khí chống tăng cũng như viện trợ nhân đạo và hỗ trợ tài chính cho quốc gia Đông Âu này.   Điều đặc biệt thứ nhất là: Tổng thống Ukraine Volodymyr Zelensky, qua video đã đọc bài phát biểu của mình, và đã được hoan nghênh nhiệt liệt.   Điều đặc biệt thứ hai là: Một sự kiện quan trọng vừa diễn ra nóng hổi như thế, nhưng hơn 800 tờ báo quốc doanh VN câm như hến.   Trong một diễn biến khác:Tại hội nghị Liên hợp quốc, khi Ngoại trưởng Nga Lavrov bắt đầu phát biểu, đại diện các nước EU cùng rất nhiều quốc gia khác đồng loạt đứng dậy rời khỏi hội trường không màng nghe luận điệu xảo trá quen thuộc của CP liên bang Nga.   Cũng tại phiên họp đặc biệt của Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc về Ukraine này, Đại sứ Đặng Hoàng Giang của VN thỏ thẻ nói rằng, lập trường nhất quán của Việt Nam về giải quyết các tranh chấp quốc tế bằng biện pháp hòa bình trên cơ sở tôn trọng luật quốc tế.   Trước đó, khi Nga bắt đầu đưa quân xâm lược Ukraine,ngày 24/02/2022, con vẹt Thu Hằng cũng không dám gọi là Nga xâm lược Ukraine, tránh lên án nga mà thỏ thẻ rằng: «VN hết sức quan ngại trước tình hình xung đột vũ trang ở Ukraina » và « kêu gọi các bên lên quan kiềm chế », « không sử dụng vũ lực, bảo vệ người dân, tiếp tục đối thoại tìm kiếm giải pháp hòa bình »./.  
......

Nữ văn sĩ Iryna Tsvila tử trận bảo vệ thủ đô Kiew

Hồng Lĩnh   Thứ Năm, ngày 24 tháng Hai 2022, nhà văn và cựu chiến binh Iryna Tsvila đã thiệt mạng trong cuộc giao tranh ở biên giới Kyiv *, thủ đô Ukraine. Sự hy simh của cô khiến mạng xã hội náo loạn và làm sống lại cuộc tranh luận về vị trí của phụ nữ trong chiến tranh.   Cái nhìn thẳng thắn, nụ cười tinh nghịch, mái tóc nâu dưới khăn quàng cổ và bộ quân phục phù hợp của lữ đoàn can thiệp nhanh Vệ binh Quốc gia Ukraine. Đây là cách Iryna Tsvila, một nhà văn đã trở thành biểu tượng của những phụ nữ chiến đấu ở Ukraine, xuất hiện trong những bức ảnh tràn ngập mạng xã hội trong ký ức của cô.   Thứ Năm, ngày 24 tháng 2, chiếc máy bay chiến đấu mất dạng ở phía bắc Kyiv *, tại cổng thủ đô, trong khi tiểu đoàn của cô đang cố gắng đẩy lùi một cuộc tấn công của xe tăng thiết giáp Nga. Người bạn đồng hành của cô là Dmyro đã chết cùng cô, để lại 5 đứa con của họ mồ côi.   Trong một dòng tweet được công bố hôm thứ Bảy, Volodymyr Yermolenko, nhà triết học, nhà báo và nhà văn người Ukraine, bạn thân của nữ sĩ Iryna Tsvila, đã thông báo về sự ra đi của một người mà ông coi là "vô cùng dũng cảm và tốt bụng". Ông đã ký hợp đồng với cô ấy “Tiếng nói của chiến tranh. Những câu chuyện về cựu chiến binh ”(chưa được dịch), một cuốn sách tập hợp những câu chuyện chiến tranh của 22 chiến binh ở Donbass. Chính trong cuộc xung đột Nga-Ukraine năm 2014, người phụ nữ trẻ đã nhập ngũ vào Tiểu đoàn bán quân sự chống lại lực lượng ly khai thân Nga.   Hồng Lĩnh
......

STAND WITH UKRAINE

- Nhóm Anonymous (hacker mũ trắng) đánh sập nhiều trang web của chính phủ Nga, trong đó có điện Kremlin và trang của Bộ quốc phòng Nga. - Vương quốc Anh đã cung cấp thiết bị quân sự cho Ukraine, cấm máy bay Nga bay ngang không phận. - Hoa Kỳ đã gửi thiết bị quân sự và tài chính đến Ukraine. - Ba Lan đang tiếp nhận các người dân tị nạn, cấm máy bay Nga bay ngang không phận. - Thụy Điển đã gửi thiết bị quân sự đến giúp Ukraine. - Phần Lan đã gửi 50 triệu đô la để viện trợ Ukraine, cấm máy bay Nga bay ngang không phận. - Ý đã ngắt kết nối Nga khỏi SWIFT. - Đức đang gửi thiết bị quân sự đến viện trợ Ukraine, cấm máy bay Nga bay ngang không phận. - Pháp đã gửi Vũ khí và Trang thiết bị để giúp Ukraine. - Nhật Bản đã áp đặt các biện pháp trừng phạt đối với Nga. - Hà Lan đã gửi thiết bị quân sự đến viện trợ Ukraine. - Liên minh châu Âu đã viện trợ 1,2 tỷ € cho Ukraine, hạn chế Nga tiếp cận hệ thống SWIFT. - Bulgaria đang tiếp nhận các công dân Ukraine chạy trốn khỏi Ukraine, cấm máy bay Nga bay ngang không phận. - Romania đang tiếp nhận các công dân Ukraine chạy trốn khỏi Ukraine, cấm máy bay Nga bay ngang không phận. - Úc sẽ áp dụng các biện pháp trừng phạt đối với Nga. - Canada công bố các biện pháp bổ sung để hỗ trợ Ukraine. - Slovakia sẽ gửi quân đến biên giới Ukraine để giúp đỡ những người tị nạn. - Hungary đang thu nhận thường dân Ukraine chạy trốn khỏi Ukraine. - Hy Lạp sẽ gửi vật tư y tế cho Ukraine…  
......

Elon Musk kích hoạt vệ tinh trợ giúp cho Ukraine

Vào ngày 26/2, Tỷ phú Mỹ Elon Musk thông báo công ty SpaceX’s của mình đã kích hoạt dịch vụ Internet băng thông rộng bằng vệ tinh Starlink tại Ukraine, sau khi nhận được đề nghị hỗ trợ từ Kiev. Tỷ phú Musk khẳng định trên Twitter, “dịch vụ Starlink đã hoạt động tại Ukraine” và nói thêm đang triển khai thêm các cổng khác. Thông tin này được công bố khoảng 10 tiếng đồng hồ sau khi Bộ trưởng Chuyển đổi số của Ukraine Mykhailo Fedorov đã yêu cầu ông chủ Tesla giúp đỡ trên Twitter 9 tiếng rưỡi trước đó. “Trong khi bạn đang cố gắng chiếm đóng sao Hỏa, Nga đang cố gắng chiếm Ukraine! Trong khi tên lửa của bạn hạ cánh thành công từ không gian, tên lửa của Nga đang tấn công thường dân Ukraine ”, Fedorov nói. Chính trị gia tiếp tục: "Chúng tôi yêu cầu bạn cung cấp cho Ukraine các trạm Starlink (...)" Với các trạm của công ty SpaceX của Musk, Ukraine có thể nhận được Internet qua vệ tinh. Musk đã nghe thấy yêu cầu - và kích hoạt Internet của gần 2000 vệ tinh của mình cho Ukraine. Yêu cầu của đại diện Ukraine được đưa ra vài ngày sau khi bị nước láng giềng Nga tấn công quân sự gây “gián đoạn nghiêm trọng” về dịch vụ Internet. Starlink điều hành hơn 2.000 vệ tinh nhằm phủ sóng truy cập Internet trên toàn bộ Trái đất. Hôm 25/2 đã có thêm 50 vệ tinh Starlink được phóng lên quỹ đạo Trái đất./. https://www.bild.de/news/ausland/news-ausland/russland-bombardiert-ukraine-der-krieg-hat-begonnen-79258038.bild.html  
......

Bản lên tiếng: Việt Tân cực lực lên án hành vi xâm lược Ukraine của Liên Bang Nga

Việt Tân   Ngày 24/2/2022, Tổng thống Nga Vladimir Putin đã mở cuộc tấn công vào Ukraine. Đây là một hành động xâm lược đang bị Thế giới lên án mạnh mẽ.   Ngay cả người dân Nga cũng lên án và phản đối cuộc chiến này. Hàng ngàn người tại hơn 50 thành phố của Nga đã xuống đường biểu tình phản đối.   Cuộc chiến này chắc chắn sẽ tàn phá nặng nề về nhân mạng và tài sản đối với người dân Ukraine. Ukraine là một quốc gia độc lập, dân chủ với chủ quyền lãnh thổ. Hành vi dùng sức mạnh quân sự để tấn công một quốc gia nhỏ hơn — nhằm thay đổi hiện trạng lãnh thổ và áp đặt lãnh đạo chính trị — là vi phạm luật pháp quốc tế và phá vỡ các quy tắc ứng xử văn minh của cộng đồng Thế giới. Đây không khác gì ý đồ của Trung Quốc đối với Đài Loan và Biển Đông.   Trong khi Thế giới lên án mạnh mẽ cuộc xâm lăng Ukraine của Nga, thì Bộ Ngoại giao CSVN chỉ kêu gọi các bên xung đột ở Ukraine kiềm chế. Báo Quân đội Nhân dân đổ lỗi cho Tây phương và biện hộ cho hành động Nga tấn công Ukraine là “không thể không làm sau khi bị NATO khước từ mọi yêu sách”. Thái độ này của nhà cầm quyền CSVN không tôn trọng các giá trị của một xã hội văn minh tiến bộ. Chính phủ của Thủ tướng Phạm Minh Chính cũng bỏ mặc không lo cho sự an nguy của những người Việt Nam đang sống tại Ukraine.   Đảng Việt Tân cực lực lên án hành vi xâm lược Ukraine của chính quyền Tổng thống Nga Vladimir Putin.   Chúng tôi lên án cuộc chiến đã gây thương vong và những tàn phá to lớn cho đất nước và người dân Ukraine, cũng như đe dọa nền hòa bình Thế giới.   Chúng tôi cũng lên án bản chất vô tâm của nhà cầm quyền CSVN trước sự lâm nguy của đất nước và dân tộc Ukraine. Thủ tướng Phạm Minh Chính cần phải hành động ngay lập tức để cứu giúp những người Việt Nam tại Ukraine.   Sự chiến đấu dũng cảm, không đầu hàng trước bạo cường của người dân Ukraine đang được toàn Thế giới tự do ngưỡng mộ và ủng hộ. Chính quyền Putin và nước Nga sẽ phải trả một giá rất đắt cho cuộc xâm lăng này. Chúng tôi đồng hành cùng người dân Ukraine và các nhà dân chủ Nga.   Ngày 27 tháng 2, 2022 Đảng Việt Tân Mọi chi tiết xin liên lạc: Hoàng Tứ Duy: +1 202-596-7951  
......

Sự can dự của Hoa Kỳ vào Trung Quốc là một “sai lầm chiến lược”

Phạm Nhật Bình lược dịch - Việt Tân   Bài phỏng vấn Giáo Sư Mearsheimer, học giả về quan hệ quốc tế thuộc Đại Học Chicago, Hoa Kỳ của ký giả Masahiro Okoshi của Nikkei, đăng trên trang web Nikkei ngày 21 tháng Hai, 2022.   Mỹ đã “dại dột" theo đuổi chính sách can dự vào Bắc Kinh sau khi Chiến Tranh Lạnh kết thúc, Giáo Sư John Mearsheimer của Đại Học Chicago nói với Nikkei rằng chính sách sai lầm này đã góp phần vào sự trỗi dậy về kinh tế và quân sự của Trung Quốc.   Được biết đến như một người theo chủ nghĩa hiện thực trong lý thuyết quan hệ quốc tế, Mearsheimer đã khẳng định trong cuốn sách năm 2001 của mình, “Bi kịch của chính trị cường quốc” (The Tragedy of Great Power Politics), rằng cách tiếp cận can dự của Hoa Kỳ sẽ thất bại khi một Trung Quốc mạnh hơn về kinh tế tìm kiếm bá chủ trong khu vực.   Theo quan điểm của ông, việc Hoa Kỳ tin rằng Trung Quốc sẽ trở thành một nền dân chủ khi nước này phát triển về tầm vóc là một tính toán sai lầm hoàn toàn. Không chỉ Mỹ, mà cả Đài Loan, Nhật Bản và Hàn Quốc đều giúp Trung Quốc trở thành một gã khổng lồ về kinh tế, do đó tạo ra mối đe dọa địa chính trị cho chính họ.   Mearsheimer phân biệt sai lầm chính sách thời hậu Chiến Tranh Lạnh này với sự can dự của Tổng Thống Richard Nixon với Bắc Kinh, được tượng trưng bằng chuyến đi lịch sử của ông cách đây 50 năm. Theo ông, theo đuổi một “liên minh bán thân” với Trung Quốc như một biện pháp răn đe chống lại Liên Xô, lúc đó là có ý nghĩa chiến lược.   Sau đây là các đoạn trích đã chỉnh sửa của cuộc phỏng vấn với Giáo Sư John Mearsheimer:   Hỏi: Nhìn lại lịch sử 50 năm giữa Trung Quốc và Hoa Kỳ, ông có nghĩ rằng Ngoại Trưởng Henry Kissinger và Tổng Thống Nixon đã đưa ra quyết định sai lầm?   Trả lời: Không. Tôi nghĩ bạn phải phân biệt giữa chính sách của Mỹ đối với Trung Quốc trong Chiến Tranh Lạnh - giai đoạn cuối những năm 1970 và những năm 1980 - với giai đoạn sau Chiến Tranh Lạnh từ khoảng năm 1990 đến năm 2017.   Trong Chiến Tranh Lạnh và theo chính sách của Tổng Thống Nixon, Hoa Kỳ quyết định giao tiếp và thành lập một liên minh với Trung Quốc để chống lại Liên Xô.   Điều đó rất có ý nghĩa. Và Nixon đã đúng khi giúp nền kinh tế Trung Quốc phát triển, vì Trung Quốc càng trở nên hùng mạnh, thì nước này càng có hiệu quả như một đối tác răn đe chống lại Liên Xô. Tuy nhiên, một khi Chiến Tranh Lạnh kết thúc vào năm 1989 và Liên Xô sụp đổ vào năm 1991, Hoa Kỳ không cần Trung Quốc giúp kiềm chế Liên Xô nữa.   Điều chúng tôi đã làm một cách ngu ngốc là tiếp tục theo đuổi chính sách can dự, được thiết kế một cách rõ ràng để giúp Trung Quốc phát triển mạnh mẽ hơn về kinh tế. Tất nhiên, khi Trung Quốc phát triển kinh tế, nó chuyển sức mạnh kinh tế thành sức mạnh quân sự. Và Mỹ, do chính sách can dự ngu ngốc này, đã giúp tạo ra một đối thủ ngang hàng.   Điểm mấu chốt của tôi là chính sách Nixon-Kissinger, từ đầu những năm 1970 đến cuối những năm 1980, có ý nghĩa rõ ràng. Nhưng sau đó, can dự là một sai lầm chiến lược to lớn.   Hỏi: Sau khi Chiến Tranh Lạnh kết thúc, Mỹ có đánh giá thấp sức mạnh tiềm tàng của Trung Quốc để vươn lên thành một cường quốc không?   Trả lời: Tôi không nghĩ điều đó chính xác. Tôi nghĩ rằng Hoa Kỳ đã nghĩ rằng Trung Quốc sẽ trở nên hùng mạnh về kinh tế, và thực sự là Hoa Kỳ muốn giúp Trung Quốc trở nên thịnh vượng hơn. Hoa Kỳ đã làm việc để giúp Trung Quốc hội nhập vào nền kinh tế thế giới và vào các tổ chức quốc tế như Tổ Chức Thương Mại Thế Giới (WTO).   Hoa Kỳ không chỉ mong đợi Trung Quốc phát triển mạnh mẽ hơn - mà còn cố ý giúp Trung Quốc phát triển mạnh mẽ hơn. Mỹ làm điều này dựa trên giả định rằng Trung Quốc sẽ trở thành một nền dân chủ theo thời gian và do đó sẽ trở thành một bên liên quan có trách nhiệm trong trật tự quốc tế do Mỹ dẫn đầu.   Tất nhiên, điều đó đã không xảy ra. Trung Quốc đã không trở thành một nền dân chủ. Và trên thực tế, Trung Quốc đã thiết lập quyền bá chủ ở Châu Á và thách thức Hoa Kỳ trên khắp hành tinh. Bây giờ chúng ta đang có một cuộc Chiến Tranh Lạnh mới.   Hỏi: Tại sao vào thời điểm đó, Hoa Kỳ nghĩ rằng Trung Quốc cuối cùng sẽ trở thành một nền dân chủ?   Trả lời: Hoa Kỳ cảm thấy rằng chủ nghĩa cộng sản và chủ nghĩa phát xít không còn là những hình thức chính phủ khả thi nữa và tất cả các quốc gia cuối cùng sẽ trở thành các nền dân chủ tự do, giống như Hoa Kỳ, giống như Nhật Bản. Và tất cả những gì chúng ta ở phương Tây phải làm là đẩy nhanh quá trình đó và giúp họ trở thành các nền dân chủ tự do.   Trong câu chuyện mà giới tinh hoa phương Tây kể lại sau khi Chiến Tranh Lạnh kết thúc, cả Trung Quốc và Nga đều được định hướng trở thành các nền dân chủ tự do. Tôi tin rằng đây là tất cả, được phản ánh rõ ràng trong bài báo rất nổi tiếng của Francis Fukuyama, "Sự kết thúc của lịch sử?" (The End of History?) xuất bản năm 1989.   Lập luận của Fukuyama có tác động to lớn. Tuyên bố căn bản của ông là thế giới ngày càng trở nên dân chủ, và khi điều đó xảy ra, thế giới sẽ ngày càng trở nên hòa bình. Khi giới tinh hoa Mỹ giúp Trung Quốc phát triển kinh tế, họ thực sự không nghĩ rằng có bất kỳ cơ hội nào để Trung Quốc trở thành một đối thủ ngang hàng và là một mối đe dọa địa chính trị đối với Nhật Bản hoặc Mỹ.   Đây không phải là một quan điểm chỉ giới hạn ở Hoa Kỳ. Nếu bạn đến Tây Âu, nếu bạn đến Nhật Bản, nếu bạn đến Đài Loan, quan điểm này đã phổ biến rộng rãi.   Không chỉ Hoa Kỳ giúp Trung Quốc phát triển kinh tế, mà Đài Loan và tất cả các nước, đã ngu ngốc giúp Trung Quốc phát triển. Nhật Bản cũng như Hàn Quốc, và tất cả các nước Châu Âu cũng vậy. Tất cả họ đều đang theo đuổi một chính sách hết sức ngu ngốc.   Hỏi: Đã khoảng 30 năm kể từ khi Chiến Tranh Lạnh kết thúc. Bạn có nghĩ rằng một chính sách về ngăn chặn vẫn có thể hoạt động trong việc giải quyết vấn đề Trung Quốc? Ngày nay nó vẫn còn hiệu quả chứ?   Trả lời: Chà, rất rõ ràng rằng, từ khoảng năm 1990 cho đến khi Tổng Thống Donald Trump vào Nhà Trắng, Hoa Kỳ đã theo đuổi chính sách can dự như bạn biết, được thiết kế để làm cho Trung Quốc trở nên giàu có hơn.   Trump đến Nhà Trắng và về căn bản ông đã từ bỏ sự tham gia và nói, "Chúng tôi sẽ theo đuổi một chính sách ngăn chặn về căn bản."   Tổng Thống Biden đã tiếp bước Trump. Giống như Trump, Biden đang theo đuổi chính sách ngăn chặn. Không có gì nghi ngờ rằng Mỹ và Nhật Bản đang muốn kiềm chế Trung Quốc. Đối với câu hỏi, “họ có thể kiềm chế được Trung Quốc không?”, tôi nghĩ câu trả lời là có.   Hỏi: Làm thế nào? Một chiến lược cố tình làm chậm tăng trưởng kinh tế của Trung Quốc rất khó thực hiện.   Trả lời: Việc kiềm chế có hai chiều, và trước tiên chúng ta nên tập trung vào khía cạnh quân sự, sau đó mới nói đến khía cạnh kinh tế.   Thứ nhất, xét về khía cạnh quân sự, rõ ràng là Trung Quốc quyết tâm làm đảo lộn hiện trạng ở Đông Á. Trung Quốc cho rằng họ "làm chủ" Biển Đông một cách hiệu quả.   Thứ hai là Trung Quốc quyết tâm lấy lại Đài Loan và biến nó thành một phần của Trung Quốc đại lục.   Thứ ba, họ quyết tâm kiểm soát Biển Hoa Đông và lấy lại những gì họ gọi là quần đảo Điếu Ngư, mà người Nhật gọi là quần đảo Senkaku.   Không có gì phải bàn cãi khi cho rằng Trung Quốc là một cường quốc theo chủ nghĩa xét lại, và Mỹ cùng các đồng minh bao gồm cả Nhật Bản quyết tâm ngăn cản nước này chiếm Biển Đông, chiếm lại Đài Loan và thay đổi hiện trạng ở Biển Hoa Đông.   Sau đó, có khía cạnh kinh tế của việc ngăn chặn. Không có cách nào vào thời điểm này mà Mỹ có thể đẩy lùi tăng trưởng kinh tế Trung Quốc theo bất kỳ cách nào có ý nghĩa. Những gì Mỹ sẽ cố gắng làm là hạn chế mức tăng trưởng đó càng nhiều càng tốt, đồng thời đẩy nhanh tốc độ tăng trưởng kinh tế ở phương Tây.   Khi bạn xem xét kỹ lưỡng cuộc đua sẽ như thế nào, nó sẽ tập trung chủ yếu vào các công nghệ tiên tiến hàng đầu, như điện toán lượng tử, trí tuệ nhân tạo, chất bán dẫn, 5G, v.v… Đó là nơi mà cuộc cạnh tranh thực sự sẽ diễn ra.   Hỏi: Về khía cạnh kinh tế, làm cách nào để Mỹ và các đồng minh có thể làm chậm tốc độ tăng trưởng của Trung Quốc mà không gây tổn hại cho chính họ?   Trả lời: Câu hỏi trong những trường hợp này luôn luôn trở thành, "Ai bị thiệt hại nhiều hơn?" Nếu bạn có thể gây thiệt hại nghiêm trọng cho nền kinh tế Trung Quốc và chỉ thiệt hại tối thiểu cho nền kinh tế Mỹ hoặc nền kinh tế Nhật Bản, bạn sẽ phải trả cái giá đó.   Hỏi: Có khả năng Mỹ và Trung Quốc tham gia vào xung đột vũ trang ngày càng tăng không?   Trả lời: Trong tương lai gần, chắc chắn sẽ có một cuộc cạnh tranh an ninh căng thẳng giữa Trung Quốc và Hoa Kỳ, giống như Chiến Tranh Lạnh giữa Hoa Kỳ và Liên Xô. Liệu điều đó có biến thành một cuộc chiến tranh nóng hay không là một vấn đề khác.   Nhưng tôi tin rằng nó có nhiều khả năng biến thành một cuộc chiến tranh nóng hơn là trường hợp của Chiến Tranh Lạnh lần thứ nhất giữa Moscow và Washington.   Lý do tôi lo lắng hơn về chiến tranh bây giờ phần lớn là vì địa lý. Chiến Tranh Lạnh đầu tiên tập trung vào Châu Âu. Mặt trận trung tâm là điểm xung đột chính giữa Hoa Kỳ và các đồng minh, với Liên Xô và các đồng minh của họ.   Sự răn đe ở Trung Âu là rất mạnh mẽ, và đó là bởi vì khả năng xảy ra chiến tranh là rất thấp, cũng bởi vì cái giá phải trả sẽ cao khủng khiếp. Nếu bạn nhìn vào tình hình hiện tại ở Đông Á, với sự tham gia của Hoa Kỳ và các đồng minh chống lại Trung Quốc, bạn có thể hình dung những cuộc chiến tranh giới hạn trên Biển Đông, về Đài Loan và Biển Hoa Đông. Thực tế bạn có thể tưởng tượng về một cuộc chiến tranh giới hạn, rất khác với kiểu chiến tranh mà chúng ta tưởng tượng ở mặt trận trung tâm trong Chiến Tranh Lạnh lần thứ nhất, có nghĩa là hôm nay hoặc ngày mai, có thể xảy ra chiến tranh giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc.   Thực tế là một cuộc chiến tranh giữa Mỹ và Trung Quốc sẽ là một cuộc chiến tranh giới hạn - không giống như cuộc chiến ở mặt trận trung tâm - khiến nó có nhiều khả năng xảy ra hơn.   Hỏi: Khi đó, khả năng xảy ra một cuộc chiến tranh giới hạn dẫn đến một cuộc chiến tranh hạt nhân là gì? Và điều đó có nhiều khả năng xảy ra hơn so với thời Chiến Tranh Lạnh không?   Trả lời: Vâng. Vì vị trí địa lý, bạn có thể tưởng tượng người Trung Quốc, nếu họ thua trong cuộc chiến trước Đài Loan, họ sẽ sử dụng một vài vũ khí hạt nhân. Hoặc nếu Hoa Kỳ thua trong cuộc chiến với Trung Quốc vì Đài Loan, bạn có thể tưởng tượng nước này sử dụng một vài vũ khí hạt nhân để giải cứu tình hình.   Tôi muốn nói rõ ở đây. Tôi không nói rằng có khả năng xảy ra chiến tranh hạt nhân, nhưng tôi chỉ nói rằng nó xảy ra dễ dàng hơn nhiều. Tôi đang lựa chọn từ ngữ của mình một cách cẩn thận ở đây. Dễ dàng hình dung vũ khí hạt nhân được sử dụng giữa Mỹ và Trung Quốc trong cuộc chiến trên Biển Đông hơn là trong cuộc chiến trên mặt trận trung tâm, giữa Mỹ và các đồng minh NATO với Liên Xô và các đồng minh khối Warsaw.   Hỏi: Liệu Hoa Kỳ có thực sự sẵn sàng chống lại Trung Quốc về tình trạng khẩn cấp ở eo biển Đài Loan không?   Trả lời: Tôi tin rằng Hoa Kỳ sẽ bảo vệ Đài Loan nếu Trung Quốc tấn công nó. Tôi tin rằng giới tinh hoa trong chính sách đối ngoại của Mỹ, những người phải đưa ra quyết định sẽ không quan tâm đến dư luận. Họ sẽ quyết định xem việc Mỹ bảo vệ Đài Loan có hợp lý về mặt chiến lược hay không.   Chúng tôi sẽ không bỏ phiếu về việc có bảo vệ Đài Loan hay không nếu Đài Loan đang bị đe dọa. Các nhà lãnh đạo trong Nhà Trắng, Bộ Ngoại Giao và Lầu Năm Góc sẽ đưa ra quyết định đó, và chúng tôi sẽ bảo vệ Đài Loan vì hai lý do:   Một là nó có tính chiến lược rất lớn. Đó là một phần vùng đất quan trọng cho mục đích tích lũy lực lượng hải quân và không quân Trung Quốc bên trong chuỗi đảo đầu tiên. Như mọi chiến lược gia Nhật Bản đều biết, chúng ta kiểm soát Đài Loan và không để Đài Loan rơi vào tay Bắc Kinh là điều cấp thiết. Đó là lý do chiến lược đầu tiên mà chúng tôi sẽ chiến đấu và chết vì Đài Loan.   Lý do thứ hai là nếu chúng tôi, Hoa Kỳ, từ bỏ Đài Loan, điều này sẽ gửi một thông điệp khủng khiếp đến tất cả các đồng minh của chúng tôi trong khu vực. Chẳng hạn, Nhật Bản sẽ không còn có thể dựa vào chiếc ô an ninh của Mỹ, đặc biệt là chiếc ô hạt nhân.   Hỏi: Các quan chức Trung Quốc thường nói về tình hình Đài Loan rằng thời gian đứng về phía họ.   Trả lời: Họ có thể đúng. Nếu Trung Quốc tiếp tục tăng trưởng kinh tế ấn tượng trong 30 năm tới và phát triển với tốc độ nhanh hơn Hoa Kỳ, thì trong 30 năm tới nước này sẽ hùng mạnh hơn hiện nay.   Theo quan điểm của Trung Quốc, nếu bạn đang nghĩ đến việc chinh phục Đài Loan, tốt hơn hết bạn nên chờ đợi cho đến khi bạn phát triển mạnh hơn nhiều, hoặc cho đến khi bạn phát triển mạnh hơn nhiều so với Mỹ trong với hiện tại.   Vấn đề mà người Trung Quốc phải đối mặt là rất khó biết chính xác điều gì sẽ xảy ra với nền kinh tế Trung Quốc trong 30 năm tới. Và thực sự, thật khó để biết điều gì sẽ xảy ra với nền kinh tế Nhật Bản và nền kinh tế Mỹ.   Hỏi: Trở lại năm 1993, bạn đã viết rằng Tổng Thống Clinton đã sai khi thúc ép Ukraine trở thành một quốc gia phi hạt nhân hóa. Bạn có thấy trước vấn đề hiện tại mà Ukraine phải đối mặt ngày hôm nay không?   Trả lời: Vâng.   Hỏi: Hiện nay, Nga và Trung Quốc đang vun đắp một mối quan hệ hữu nghị dựa trên việc coi Mỹ là kẻ thù chung của họ. Bạn có nghĩ rằng Nga và Trung Quốc sẽ tương đồng về quan điểm của họ đối với Châu Á?   Trả lời: Hoa Kỳ đã ngu ngốc đẩy người Nga vào vòng tay của người Trung Quốc. Tôi nghĩ Nga là đồng minh tự nhiên của Mỹ chống lại Trung Quốc.   Năm 1969, Liên Xô và Trung Quốc suýt xảy ra chiến tranh ở Siberia. Liên Xô và Trung Quốc - và bây giờ chúng ta đang nói đến Nga và Trung Quốc - có một lịch sử quan hệ không tốt đẹp, một phần lớn là do họ có chung đường biên giới và mỗi bên đều chiếm nhiều đất đai ở Châu Á. Nga nên là đồng minh của Mỹ chống lại Trung Quốc và Mỹ cần tất cả các đồng minh có thể để kiềm chế Trung Quốc.   Nhưng những gì chúng ta đã làm bằng cách mở rộng NATO về phía đông là chúng ta đã gây ra một cuộc khủng hoảng lớn với Nga khiến chúng ta không thể xoay trục hoàn toàn sang Châu Á. Chúng ta không thể hoàn toàn xoay trục sang Châu Á vì chúng ta quá lo lắng về các sự kiện ở Đông Âu. Đó là hậu quả đầu tiên. Thứ hai là chúng ta đã đẩy người Nga vào vòng tay của người Trung Quốc. Điều này không có ý nghĩa gì cả.   Hỏi: Căng thẳng hiện nay dọc theo biên giới Ukraine đặt ra câu hỏi liệu Mỹ có khả năng giải quyết các vấn đề Châu Âu và Châu Á đồng thời hay không.   Trả lời: Hãy để tôi lựa chọn lời nói của mình một cách cẩn thận. Hoa Kỳ có khả năng giải quyết xung đột ở Châu Âu và xung đột ở Châu Á cùng một lúc.   Tuy nhiên, nó không có khả năng hoạt động tốt trong cả hai chiến dịch cùng một lúc. Khi tham gia vào một cuộc xung đột ở Đông Âu, chúng ta, Hoa Kỳ, đang làm mất đi khả năng kiềm chế Trung Quốc và tiến hành một cuộc chiến chống lại Trung Quốc, nếu cuộc chiến Đài Loan nổ ra.   Hỏi: Nhìn sang Châu Á, một số quốc gia như Triều Tiên tiếp tục tham gia vào hoạt động vũ khí hạt nhân. Liệu thế giới có trở thành một thế giới đa cực, bất ổn hơn nhiều không? Con đường phía trước là gì?   Trả lời: Vũ khí hạt nhân của Triều Tiên là một vấn đề quan trọng đối với Nhật Bản, đối với Hàn Quốc và thậm chí đối với Mỹ. Miễn là Mỹ duy trì các liên minh chặt chẽ với Nhật Bản và Hàn Quốc, Triều Tiên sẽ không sử dụng vũ khí hạt nhân của mình. Chiếc ô hạt nhân của Mỹ bảo vệ cả Nhật Bản và Hàn Quốc trước một cuộc tấn công bằng vũ khí hạt nhân từ Triều Tiên.   Trung Quốc bằng lòng cho phép Triều Tiên giữ vũ khí hạt nhân của mình. Trung Quốc đã kết luận rằng vũ khí hạt nhân của Triều Tiên là động lực cho sự ổn định trên bán đảo Triều Tiên và nói chung là ở Đông Bắc Á.   Tuy nhiên, người Trung Quốc lo lắng về việc Kim Jong-un tham gia vào vũ khí hạt nhân, và người Trung Quốc đã nói với ông ấy bằng những điều khoản không chắc chắn rằng điều đó là không thể chấp nhận được. Kết quả là Kim đã kiềm chế được hành vi của mình.   Nếu Kim Jong-un quay trở lại con đường đó, người Trung Quốc sẽ nói với ông ấy rằng “không đi nữa” vì họ không muốn xảy ra khủng hoảng hạt nhân.   Hỏi: Chính quyền Biden đã tổ chức hội nghị thượng đỉnh về các nền dân chủ vào năm ngoái. Bạn có nghĩ rằng cách tiếp cận này có hiệu quả trong việc kiềm chế sự trỗi dậy của các quốc gia độc tài không?   Trả lời: Không. Đây là một cuộc cạnh tranh địa chính trị, và chúng ta nên nghĩ về nó như một cuộc cạnh tranh địa chính trị chứ không phải một cuộc cạnh tranh ý thức hệ.   Thực tế là Nhật Bản và Hoa Kỳ là hai nền dân chủ là rất tốt, nhưng sự thật là họ nên liên minh chống lại Trung Quốc vì Trung Quốc là mối đe dọa đối với cả hai nước, bất kể ý thức hệ.   Nếu bạn đưa lập luận về ý thức hệ đi quá xa, thì bạn sẽ đi đến mức mà bạn nói rằng Nga không thể nằm trong liên minh cân bằng chống lại Trung Quốc, bởi vì Nga không phải là một nước dân chủ tự do. Tôi tin rằng điều đó sẽ là ngu ngốc. Những gì bạn nên làm là thành lập một liên minh với bất kỳ quốc gia hùng mạnh nào mà bạn có thể tìm thấy để giúp bạn kiềm chế Trung Quốc. Trung Quốc là một đối thủ đáng gờm.   Hỏi: Nhật Bản và các quốc gia không phải là cường quốc khác có thể làm gì để bảo vệ sự ổn định trong khu vực hoặc trên thế giới?   Trả lời: Nhật Bản nên trở thành một bên đóng vai trò quan trọng trong liên minh cân bằng chống lại Trung Quốc và cần phải suy nghĩ thông minh về cách đối phó với Trung Quốc cũng như ảnh hưởng đến Mỹ theo những cách tích cực.   Người Nhật nên cố gắng giải thích cho người Mỹ hiểu lý do tại sao đánh nhau với người Nga ở Đông Âu là không có ý nghĩa, và tại sao Mỹ nên tập trung, giống như tia laser, vào Đông Á và không quan tâm nhiều đến Đông Âu. Nguồn: "U.S. engagement with China a 'strategic blunder': Mearsheimer", Masahiro Okoshi, Nikkei, 21/2/2022  
......

Thỏa thuận của cường quốc và bài học cho Việt Nam (phần 2)

Nguyen Ngoc Chu   II. LÝ LẼ KẺ MẠNH VÀ THÔNG ĐIỆP MANG TÍNH “TỐI HẬU THƯ” CỦA ÔNG PUTIN   Ngày 22/2/2022 Tổng thư ký Liên hợp quốc, ông Antonio Guterres đã khẳng định nhóm lính Nga được triển khai ở miền Đông Ukraine không phải là “lực lượng gìn giữ hoà bình” như Matxcova tuyên bố (https://baomoi.com/ong-guterres-linh-nga-o.../c/41837347.epi).   Thực ra, từ khi ông Putin xâm chiếm và sát nhập Crimea tháng 2 năm 2014, là bắt đầu một cuộc chiến tranh không tuyên bố giữa Nga và Ukraine. Dân quân hai vùng Donetsk và Lugansk không thể chống lại được quân đội Ukraine. Lực lượng chủ chốt và vũ khí tại Donetsk và Lugansk là của Nga.   Với việc sát nhập Crimea và công khai đưa quân vào Donbass, chiếm 2 vùng lãnh thổ Donetsk và Lugansk của Ukraine, ông Putin đã vi phạm luật pháp quốc tế về biên giới hiện hành, không đếm xỉa đến chữ ký của tiền nhiệm trong Bản ghi nhớ Budapest về đảm bảo toàn vẹn lãnh thổ Ukraine, chối bỏ ngay cả thoả thuận của chính ông Putin về tôn trọng đường biên giới hiện hành của Ukraine trong thoả thuận Minsk.   Các đế chế xuất hiện rồi tan biến. Nếu nói rằng Crimea và miền Đông Ukraine là lãnh thổ trước đây của Nga nay lấy lại, thì Mông Cổ sẽ đòi lại phần lớn lãnh thổ LB Nga (bao gồm Matxcova), Đông Âu và các lãnh thổ khác với diện tích lên đến 24 triệu km2; Trung Quốc sẽ đòi lại 600.000 km2 vùng viễn đông của LB Nga bao gồm Vladivostok; Người da đỏ sẽ đòi lại châu Mỹ; Anh sẽ đòi lại 35% lãnh thổ thế giới, Nhật Bản sẽ đòi lại quần đảo Kurin từ Nga mà Liên Xô đã chiếm của Nhật sau thế chiến thứ hai…cả thế giới không thể vẽ lại được bản đồ. Lý luận “lãnh thổ trước đây” nay tiến hành chiến tranh lấy lại là lý luận bất chấp luật pháp quốc tế, là lý lẽ của kẻ mạnh.   Ông Eltsin, tiếp theo là ông Putin, đã đàn áp bằng được sự đòi độc lập của dân tộc Cherchen cộng hoà Chechnia qua 2 cuộc chiến tranh đẫm máu hoang tàn 12/1994 – 8/1996 và 8/1999– 5/ 2000. Nhưng ông Putin lại ủng hộ và dưỡng sinh những nước “cộng hoà độc lập” trong lòng Grudia và Ukraine. Những người điếc cũng nghe được tiếng súng mà nhận ra “lẽ phải thuộc về kẻ mạnh” của các hoàng đế xâm lược và các bạo chúa độc tài.   Ông Putin tập trung khoảng 190.000 quân tại biên giới Ukraine không phải chỉ để tập trận, không phải để đe doạ, mà để hành động. Một bộ phận trong số đó đã được bố trí ngập tràn ở Donetsk và Lugansk. Hôm 22/2/2022 ông Putin đã không ngần ngại gửi một thông điệp mang tính “tối hậu thư” cho Ukraine và Phương Tây để tránh chiến tranh, với 4 điểm mấu chốt: “Điều gì nên xảy ra để, theo quan điểm của chúng tôi, tình hình được xem xét giải quyết theo quan điểm lịch sử lâu dài, để chúng ta có thể sống trong hòa bình, không để xảy ra bất kỳ cuộc xung đột nào, đặc biệt là những cuộc xung đột vũ trang”, ông Putin nói.   “Trước tiên, theo ông, mọi người nên công nhận Crimea bị chiếm đóng là của Nga. Thứ hai, Ukraine phải tự nguyện từ bỏ tư cách thành viên NATO. Thứ ba, "giải quyết vấn đề Donbass thông qua các cuộc đàm phán và thực hiện các thỏa thuận Minsk," nhưng điều này, theo Putin, "đã không còn phù hợp."   "Và cuối cùng, điều quan trọng nhất, điều thứ 4. Mọi thứ đã nói ở trên có thể được lật ngược trong một giây nếu những người được gọi là đối tác của chúng tôi bơm cho chính quyền Kiev những loại vũ khí hiện đại. Do đó, điểm quan trọng nhất là mức độ nhất định về việc phi quân sự hóa Ukraine ngày nay” (https://news.liga.net/.../chto-nujno-chtoby-ne-bylo...).   4 điều kiện mà ông Putin đưa ra, Ukraine khó mà chấp nhận, nguyên tắc nhất là toàn vẹn lãnh thổ. Và như ông Putin đe doạ “mọi thứ đã nói ở trên có thể được lật ngược trong một giây”. Ai cũng biết, NATO không bao giờ dám gây chiến tranh với Nga, tổng thống Mỹ cũng đã tuyên bố rõ ràng như vậy. Trong trường hợp Nga tấn công Ukraine, Anh, Mỹ đều công khai tuyên bố không mang quân trợ giúp, chẳng những thế các nước Phương Tây đã sơ tán cả nhân viên ngoại giao và cảnh báo công dân của họ rời khỏi Ukraine. Còn Ukraine thì không bao giờ có thể đe doạ hay tấn công được Nga. Nhưng điều 4 đã cho thấy ông Putin lo sợ Ukraine có vũ khí hiện đại. Ông muốn Ukraine không có được khả năng quân sự đủ đề cầm cự được sự tấn công chớp nhoáng của Nga. Và như vậy, Ukraine luôn nằm trong thế thần phục ông Putin. Từ năm 1991, sau khi Liên Xô tan rã, Ukraine đã chung sống với LB Nga mà không hề có ý định gia nhập NATO. Ý định gia nhập NATO chỉ xuất hiện sau khi ông Putin xâm chiếm Crimea và sát nhập vào LB Nga năm 2014. Chính ông Putin đã đẩy Ukraine vào thế phải tìm kiếm NATO để bảo vệ lãnh thổ.   Nhưng thực chất, vấn đề Ukraine chưa bao giờ được nằm trên bàn NATO để thảo luận. Có 2 điều khoản của NATO mà Ukraine khó vượt qua. Một là, NATO không kết nạp các thành viên đang có tranh chấp lãnh thổ. Hai là, chỉ cần 1 nước trong NATO phủ quyết là không được thông qua. Không ít các thành viên trong NATO không chấp nhận Ukraine vì quan hệ với Nga.   Nhưng bây giờ, khi ông Putin công khai đưa quân vào Donbass, thì khát vọng gia nhập NATO của Ukraine còn lớn hơn, và vấn đề gia nhập NATO của Ukraine có thể ở một tình thế khác.   Còn nói về tên lửa của NATO, thì 3 nước Ban tích (Baltic) thành viên NATO là Litva, Latvia, Estonia nằm cạnh Saint Petersburg, gần Matxcova như Kiev. Tất cả các lý do đưa ra đều là lý lẽ của kẻ mạnh.   II. TUYÊN BỐ CỦA TỔNG THỐNG UKRAINE ZELENSKY   Sau phát biểu mang tính “tối hậu thư” của ông Putin, vào lúc 22 giờ ngày 22/2/2022, Tổng thống Ukraine Zelensky đã có bài phát biểu dưới đây:   “Dân tộc tự do của đất nước tự do!   Tôi đã hứa rằng chúng ta sẽ thường xuyên trao đổi với nhau, và quan trọng nhất là trao đổi một cách thành thật.   Hiện giờ là 22h, giờ Kiev. Như đã hứa, tôi xin được báo cáo lại tất cả các hoạt động của chúng tôi một cách rõ ràng để các bạn hiểu chính xác những gì đang diễn ra ở Ucraina và cả ở ngoài biên giới của chúng ta.   Ngày hôm qua, Liên bang Nga đã công nhận độc lập cho những thực thể hình thành tại khu vực bị chiếm đóng trên lãnh thổ Ucraina. Ngày hôm nay họ đã phê chuẩn cái gọi là " Thỏa thuận " và cho phép tổng thống Nga có thể sử dụng quân đội ở nước ngoài, nghĩa là ở Donbas, thuộc lãnh thổ Ucraina. Bằng vào việc đó, họ chính thức thay lời dối trá "chúng tôi không có ở đó" bằng "Dù sao chúng tôi vẫn ở đây". Quyết định này được tất cả họ đồng thuận. Như thế là đã rõ, ai là bên muốn hòa bình trên trái đất này còn ai là bên muốn chia chác lại đất đai.   Với quyết định này của họ, trên thực tế Nga đã rời bỏ mọi thỏa thuận Minsk, thỏa thuận mà theo lời của họ là không có gì có thể thay thế. Còn đối với cá nhân tôi, kết thúc chiến tranh mới không thể khác được chứ không phải là cơ sở hay định dạng để đàm phán. Vì vậy, tôi sẵn sàng đàm phán cả ở các cuộc đàm phán song phương lẫn các cuộc đàm phán có sự tham gia của các nhà lãnh đạo khác. Nhưng tôi xin nhấn mạnh rằng, đối với tôi, điều quan trọng nhất là chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ.   Trước tiên, chúng tôi đã đề nghị tổ chức Hội nghị thượng đỉnh các thành viên thường trực Hội đồng bảo an Liên hiệp quốc với sự tham gia của Ucraina, Thổ Nhĩ Kỳ và Đức. Phần lớn các thành viên tham gia Hội nghị thượng đỉnh đều ủng hộ sáng kiến này, trong đó có tổng thống Thổ Nhĩ Kỳ Recep Erdogan.   Đồng thời các đối tác của Ucraina cũng cho thấy rõ không còn con đường nào khác ngoài việc áp dụng các chế tài đối với Liên bang Nga. Tổng thống Mỹ Joe Biden đã thông qua các chế tài đối với những thực thể khủng bố LDNR, còn Anh quốc đã công bố các chế tài khác đối với các ngân hàng và các tài phiệt thân hữu. Phía Đức cũng đình chỉ việc cấp phép đường ống dẫn khí "Dòng chảy phương bắc -2". Cannada cũng cho biết, sẽ áp dụng chế tài với Liên bang Nga vì sự vi phạm trắng trợn toàn vẹn lãnh thổ Ucraina.   Tôi cũng xin cảm ơn mọi giúp đỡ tài chính từ Mỹ, Canada, Anh, Pháp, Nhật và Ngân hàng thế giới. Đây là những nguồn tài chính để đảm bảo sự vững vàng cho nền kinh tế Ucraina.   Liên quan đến an ninh và quốc phòng.   Cho đến hôm nay, việc tổng động viên trên toàn quốc là chưa cần thiết. Hiện tại, chúng ta chỉ cần tích cực hoàn thiện quân đội và các tổ chức quân sự khác.   Với tư cách là Tư lệnh tối cao của các lực lượng vũ trang Ucraina, tôi ban hành lệnh triệu tập quân số dự bị trong giai đoạn đặc biệt. Xin nhấn mạnh, chỉ những người thuộc lực lượng dự bị chiến đấu liên quan đến sắc lệnh này. Chúng ta cần nâng cao tính sẵn sàng chiến đấu cho quân đội trong mọi bối cảnh. Trong những ngày tới, sẽ tổ chức tập huấn quân sự cho các lực lượng dự bị ở địa phương.   Chúng ta cũng cần làm việc và đóng góp cho nền kinh tế Ucraina để có thể đảm bảo một quân đội vững mạnh. Người yêu nước không chỉ là những người chiến đấu với kẻ thù bảo vệ quê hương, mà còn là những người làm việc đóng góp vật chất và tạo ra công ăn việc làm cho đất nước. Do đó, nhà nước quyết định thực thi Chương trình kinh tế yêu nước. Đây là những ưu đãi đối với nền sản xuất nước nhà. Mục đích chương trình kinh tế này hỗ trợ một số lĩnh vực sản xuất, giảm nhẹ gánh nặng thuế má và hạn chế thanh tra doanh nghiệp. Sự ưu đãi này nhằm thu hút nguồn lực của nhân dân đầu tư vào kinh doanh và hệ thống ngân hàng. Nhà nước cũng sẽ giảm thuế giá trị gia tăng cho xăng dầu. Mục đích của chúng ta là có một nền kinh độc lập, đặc biệt trong lĩnh vực năng lượng.   Đã đến lúc mọi chính trị gia đều phải trở thành nhà hoạt động chính sách. Hãy vứt bỏ mọi tham vọng cá nhân để vì lợi ích quốc gia. Tôi đã trao đổi với những người đứng đầu các đảng phái chính trị, mọi người đều hiểu rõ rằng, hiện tai, trong quốc hội chỉ cần một liên minh duy nhất - đó là liên minh quân sự: đồng lòng, đưa ra những quyết định quan trọng và nhanh chóng để có một nền kinh tế vững mạnh và nâng cao khả năng quốc phòng của đất nước. Từ hôm nay, mọi đảng phái đều đứng dưới một màu cờ - màu xanh- vàng của chúng ta.   Ngày mai, tôi sẽ gặp gỡ với 50 doanh nghiệp hàng đầu. Tất cả các doanh nghiệp này cần ở lại trong nước. Nhà máy xí nghiệp của họ nằm trên lãnh thổ Ucraina mà quân đội chúng ta có trách nhiệm bảo vệ. Do đó, các doanh nghiệp cũng có trách nhiệm bảo vệ nền kinh tế và tạo thêm công ăn việc làm. Tất cả đồng lòng vực dậy và củng cố nền kinh tế. Mỗi người đều ở trên mặt trận của mình.   Đồng bào kính mến!   Ucraina là một dân tộc hiền lành, Chúng ta thích yên ổn. Nhưng nếu hôm nay chúng ta im lặng, ngày mai chúng ta sẽ bị tiêu diệt. Chờ đợi phía trước chúng ta là những tháng ngày khó khăn, vất vả. Nhưng chúng ta đã sẵn sàng. Hãy tự tin vào bản thân. Hãy tin vào đất nước và tin vào chiến thắng!   Đừng than vãn mà hãy chiến thắng!   Vinh quang Ucraina!   Volodymyr Zelensky”   22.02.2022.   (https://www.rbc.ua/.../zelenskiy-zapisal-ocherednoe..., bản dịch của Nguyễn Hông Giang) Về quan điểm phía Nga, truyền thông Việt Nam đã đưa nhiều, còn quan điểm phía Ukraine thì ít được nhắc đến. Để có thêm thông tin, xin giới thiệu ý kiến của Đại biện lâm thời Ukraine tại Việt Nam, bà Natalia Zhynkina - một công dân từ Lugansk của Ukraine.   Bà Natalia Zhynkina khẳng định: "Trong mọi trường hợp, chúng tôi sẽ bảo vệ đất mẹ của mình và dựa vào sự hỗ trợ của quốc tế” (https://zingnews.vn/dai-bien-ukraine-chung-toi-se-bao-ve... Thỏa thuận của cường quốc và bài học cho Việt Nam (phần 1)   #NgaxâmlăngUkraine  
......

Trí thức, giới khoa học, nhà báo và dân biểu Nga phản đối 'cuộc chiến của Putin' ở Ukraine

Kiến nghị chống chiến tranh ở Ukraine được hơn 100 nhà báo Nga ký tên, cùng các văn nghệ sĩ và dân biểu 150 đô thị trên toàn Nga, theo báo Moscow Times hôm 24/02. Trang web Kommersant và phóng viên Elena Chernenko đã thu thập chữ ký của trên 100 nhà báo từ các kênh RBC, Novaya Gazeta, Dozhd, Ekho Moskvy, Snob và The Bell. Bước tiếp theo là 'bắn tên lửa hạt nhân'? Tổng biên tập báo Novaya Gazeta, người được Nobel Hòa bình 2021, ông Dmitry Muratov lên án hành động của Tổng thống Putin ở Ukraine, và kêu gọi người Nga đứng lên phản đối "Nút bấm cho kho vũ khí hạt nhân bị tổng tư lệnh nghịch trong tay dễ như việc xoay chơi chiếc chìa khóa của một xe hơi sang trọng. Bước tiếp theo là gì, là bắn tên lửa hạt nhân?" ông Muratov hỏi. Nhà văn Sergei Lebedev nhắc lại tội ác của NKVD, công an thời Stalin, với người Ukraine, và cho rằng với cuộc chiến này, "người Ukraine sẽ không sớm tha thứ cho chúng ta". Hơn 30 kênh truyền thông độc lập của Nga đều công bố thư ngỏ phản đối "cuộc thảm sát do lãnh đạo Nga gây ra". Một thư ngỏ khác, đăng trên mạng trv-science.ru được hơn 150 nhà khoa học và nhà báo chuyên về khoa học ký, gọi cuộc chiến tranh ông Putin gây ra ở Ukraine là chiến dịch "phi lý, vô nghĩa". Trang TrV-Nauka bản tiếng Nga viết ý kiến của họ: "Tung ra cuộc chiến này, nước Nga đã tự đày đọa mình vào vị trí bị cô lập và đặt mình vào vị thế quốc gia côn đồ (rogue state)." "Điều này có nghĩa là các nhà khoa học như chúng tôi sẽ không thể nào làm công việc của mình một cách bình thường. Nga sẽ bị cô lập khỏi thế giới và sự suy giảm, tụt hậu của nước chúng ta về văn hóa, khoa học sẽ chỉ tăng lên." Cùng ngày, trang của tổ chức nhân quyền Memorial thì nói thẳng đây là một "trang nhục nhã trong lịch sử Nga". Hơn 150 đại biểu cấp đô thị của các thành phố Nga cũng ký thư ngỏ lên án "cuộc tấn công chết người" vào Ukraine. /.   Nguồn: BBC https://meduza.io/news/2022/02/24/eta-avantyura-prineset-gore-v-semi-tysyach-lyudey-rossiyskie-nezavisimye-smi-vystupili-protiv-voyny-s-ukrainoy
......

Lương tâm Nga lên tiếng chống cuộc chiến tranh do Putin phát động

Lưu Trọng Văn   LƯƠNG TÂM NGA LÊN TIẾNG CHỐNG CUỘC CHIẾN TRANH DO PUTIN PHÁT ĐỘNG. "LỊCH SỬ SẼ NGUYỀN RỦA NHỮNG KẺ CHÂM NGÒI CHIẾN TRANH!" Hơn 130 nhà khoa học, nhà văn, nghệ sỹ nhân dân, đạo diễn, nhạc sỹ, nhà sử học, tướng lĩnh, nhà hoạt động chính trị danh tiếng của Nga đã cùng ký tên vào bản tuyên bố chống cuộc chiến tranh do Putin phát động. Lương tâm Dân tộc Nga vĩ đại đã lên tiếng.   "Thư gửi những kẻ châm ngòi cho chiến tranh bùng nổ. Trong suốt những tuần gần đây, chủ đề chính là chiến tranh.   Đại diện của đủ các tầng lớp xã hội Nga đã lên tiếng công khai không chấp nhận chiến tranh và sự hủy diệt của nó đối với đất nước. Từ giới trí thức đến các vị thượng tướng đã nghỉ hưu và các chuyên gia của Diễn đàn Valdai. Với những giọng nói khác nhau nhưng cùng nói lên một một bức xúc chung và nỗi niềm lo lắng - nỗi kinh hoàng khi nghĩ đến khả năng sẽ nổ ra một cuộc chiến tranh mới giữa Nga và Ukraine. Nỗi kinh hoàng bị đánh thức do nhận ra rằng điều này thực sự có thể xảy ra.   Bất chấp cái giá khủng khiếp mà cả Ukraine và cả Nga chắc chắn sẽ phải trả cho cuộc chiến này, giới lãnh đạo Liên bang Nga vẫn tiếp tục chính sách hủy diệt của mình, ít nhất là họ không giảm, mà nhiều nhất là tăng cường huy động quân lực đến biên giới với Ukraine.   Những luận điệu được công bố chính thức của điện Cremli cho thấy rằng có thể ngụy tạo một cái cớ để tiến hành một cuộc xâm lược vào bất cứ lúc nào, cho đến sử dụng các hành động khiêu khích trực tiếp, như Hitler đã làm trước cuộc xâm lăng Ba Lan năm 1939.   Trong trường hợp này, Ukraine bằng cách này hay cách khác sẽ bị buộc tội tấn công xâm lược, và các hành động của Nga sẽ được trình diễn như là một phản ứng đáp trả bắt buộc quân xâm lược vì sự nghiệp bảo vệ đất nước và thường dân Nga yêu hoà bình.   Nhưng không ai có thể lừa dối được Lịch sử. Những kẻ đốt Nhà Quốc hội Reistag cuối cùng cũng đã bị lột mặt.   Chiến tranh có bắt đầu hay không, ở thời điểm hôm nay phụ thuộc vào mỗi quyết định và hành động của giới lãnh đạo chính trị nước Nga.   Và nếu một cuộc chiến tranh lớn bùng nổ, các anh, những kẻ châm ngòi chiến tranh, sẽ bị chỉ mặt nêu tên. Các anh sẽ bị thế hệ này và các thế hệ sau nguyền rủa. Và một số kẻ trong các anh sẽ phải sống đến tận ngày ra trước vành móng ngựa toà án hình sự quốc tế.   Cả sự khác biệt về ý thức hệ, cả dùi cui của cảnh sát đều không thể ngăn cách được chúng tôi, những người phản đối chiến tranh.   Lev Ponomarev, nhà hoạt động nhân quyền Leonid Gozman, chính trị gia Valery Borshchev, nhà hoạt động nhân quyền Svetlana Gannushkina, nhà hoạt động nhân quyền Dmitry Bykov, nhà vănLiya Akhedzhakova, nữ diễn viên, Nghệ sĩ nhân dân Liên bang Nga, Garry Bardin, đạo diễn Andrey Smirnov, đạo diễn Natalya Fateeva, nữ diễn viên, Nghệ sĩ nhân dân của RSFSR Andrey Makarevich, nhạc sĩ Alina Vitukhnovskaya, chính trị gia, nhà văn Veronika Dolina, nhà thơ Amnuel Grigory, đạo diễn phim, nhà sản xuất, chính trị gia, nhà báo Boris Vishnevsky, chính trị gia, Phó Chủ tịch Quốc hội St.Petersburg, Phó chủ tịch hội Đảng YABLOKO Lev Shlosberg, chính trị gia, thành viên Ủy ban Chính trị Liên bang của đảng Yabloko Lev Gudkov, nhà xã hội học Ksenia Larina, nhà báo Alexei Tsvetkov, nhà thơ Andrei Piontkovsky, nhà khoa học chính trị, nhà công luận Nikolai Rozanov, Thành viên tương ứng của Viện Hàn lâm Khoa học Nga Alexander Zorin, Nhà thơ. Thành viên của liên doanh từ năm 1979 Nina Katerli, nhà văn Boris Sokolov, nhà sử học, nhà văn Tatyana Voltskaya, nhà thơ, nhà báo Yevgeny Savostyanov, người hưu trí Andrey Nechaev, giáo sư, chủ tịch đảng Sáng kiến ​​Dân sự Mikhail Shneider, phó chủ tịch Đảng Tự do Nhân dân ( PARNAS)Ilya Ginzburg, giáo sư, nhà nghiên cứu Astrakhantseva Svetlana Nikolaevna, nhà hoạt động nhân quyền Igor Chubais, nhà sử học, Alexander Zaslavsky, nhạc sĩ nhạc rock Andrey Zbarsky, biên tập viên,Elena Fanailova, nhà thơ, nhà báo Alexander Belavin, nhà vật lý Olga Varshaver, dịch giả Yakov Feldman, giáo viên Victor Yunak, nhà văn, nhà báo, Tiến sĩ. n. Natalia Skorokhod, giáo sư tại RGISI Elena Karavaeva, nhà hưu trí Alexander Musin, tiến sĩ khoa học lịch sử, nhà khảo cổ học Marina Boroditskaya, nhà văn Alexander Davydov, nhà văn Anna Ozhiganova, nhà nghiên cứu cấp cao tại IEA RAS Vitaly Dixon, nhà văn Valeria Prikhodkina, nhà hoạt động nhân quyền Alexander Obolonsky, tiến sĩ khoa học Alexander Nezhny, nhà văn Alexey Vasilyev, Giảng viên, nhà nghiên cứu Alexander Demin, nhà hoạt động nhân quyền Natalia Tumashkova, Nhà tâm lý học / nhà trị liệu tâm lý Vladimir Zalishchak, Sergei Mitrofanov, nhà công khai Igor Karlinsky, thành viên Hội đồng Nhân quyền St.Petersburg Viktor Yuknechev, nhà báo Viktor Nikolaev, giám đốc-giáo viên Elena Efros, nhà hoạt động công dânAlexei Kursish, chủ tịch thương mại SOLIDARITY nghiệp đoànTatyana Dorutina, nhà hoạt động nhân quyền Maria Dmitrieva, Nhà khoa học, Tiến sĩ. Natalya Mavlevich, dịch giả, thành viên Hiệp hội Bậc thầy Dịch thuật Văn học Yulia Guseva, dịch giả Alina Gladysheva, Nhà tâm lý học, nhà sử học Tatyana Makarova, Nhà phê bình nghệ thuật. Boris Rotenstein đã nghỉ hưu, đạo diễn Vladimir Grishkevich, đã nghỉ hưu Maria Kullanda, nhà sử học Daria Zueva, nhà tâm lý học Irina Glushkova, tiến sĩ khoa học lịch sử, nhà Đông phương học Yuri Gimmelfarb, nhà báo độc lập Elena Fanailova, nhà thơ, nhà báo Lyudmila Evdokimova, nhà ngữ văn học Yuri Sarygin, người hưu trí Efim Khazanov, Viện sĩ Viện hàn lâm khoa học Nga Nina Dymshits, phim nhà phê bình Karina Sukhorukova, nhà nghiên cứu Sergei Dmitriev, nhà sinologist, giáo viên Oleg Motkov, giáo viên đại học Georgy Shelike, dịch giả Konstantin Azadovsky, nhà ngữ văn học Alexander Guryanov, nhà sử học Vitold Abankin, cựu tù nhân chính trị, nhà hoạt động nhân quyền Irina Kraineva, nhà sử học Vladimir Shavlovsky, người hưu trí Mikhail Lavrenov, nhà văn Stanislav Stanskikh, nhà lập hiến Valentin Skvortsov, Giáo sư Đại học Quốc gia Moscow Nadege Kouleikina, trợ lý xã hộ Tatyana Bonch, Osmolovskaya, Nhà ngữ văn học, nhà văn Natalya Pakhsaryan, Giáo sư Đại học Quốc gia Moscow Marina Tatarinova, nhạc sĩ Tatyana Yankelevich Bonner, Nhà hoạt động nhân quyền Elevana, Tiến sĩ Sinh học Oleg Elanchik, công dân Konstantin Isaakov, nhà báo du lịch Elena Selezneva, bác sĩ, thành viên chi nhánh Saratov của xã hội "Đài tưởng niệm *"Nikolai Prokudin, nhà văn Valery Otstavnykh, nhà làm phim tài liệu, nhà báo, học giả tôn giáo Sergei Krivenko, nhân quyền nhà hoạt động Elena Movchan, dịch giả Valeriy Mastyuk, nhà sử học Aleksey Blagovidov, Chuyên gia bảo tồn đa dạng sinh học, Ph.D. Timofey Solovyov, Nhà thơ Valery Dymshits, dịch giả Yuri Veshninsky, Ứng viên Nghiên cứu Văn hóa Anatoly Vershik, nhà toán học, thành viên Viện Hàn lâm Châu Âu. Vadim Gromov, nhà khoa học Yuri Kuznetsov, nhạc sĩ, giáo viên Valentin Mikhailov, phó Duma quốc gia số 1, tiến sĩ khoa học lịch sử Andrey Anzimirov, nhà văn và nhà hoạt động nhân quyền Vladimir Dvorkin, Phd Mininkov Nikolai, nhà sử học Katya-Anna Taguti, nghệ sĩ, thành viên của Moscow Liên hiệp các nghệ sĩ Abarenkov Vasily Igorevich, lập trình viên Romanenko Tatyana Gavriilovna, nhà báo Nikita Sokolov, nhà sử học Larisa Fefilova, luật sư Gulnara Yunusova, dịch giả, nhân viên quỹ từ thiện Sergey Lutsenko, giám sát hoạt hình Mikhail Lashkevich, nhà vật lý, nhà nghiên cứu tại ITF RAS Ivanov Maxim, doanh nhân Elena Marinicheva, dịch giả Evgeny. Ass, kiến ​​trúc sư Marina Efremova, người viết thư mục Stepan Sidorov, nhà thiết kế sân khấu Lyubarova Aina Borisovna, giáo viên, dịch giả. Irina Sitkova, giám đốc Mikhail Rives, giảng viên Igor Pushchin, Tiến sĩ, nhà nghiên cứu cao cấp NSCMB FEB RAS Mikhail Feigelman, Giáo sư Vật lý Dmitry Merkulov, Kỹ sư Marina Klimova, nghệ sĩ sân khấu, nhà thiết kế Vladimir Kirsanov, người hưu trí, nhà nghiên cứu Egdzhe Velkayayev, freelancer, nhà văn". ***   Коллективное письмо Конгресса Интеллигенции: Поджигателям войны В течение последних недель главной темой оставалась война. О категорическом неприятии войны, об ее гибельности для страны публично высказывались самые разные люди в России. От интеллигенции до отставных генерал-полковников и экспертов Валдайского форума. Разными голосами звучала одна эмоция – ужас от самой мысли о возможности нового витка войны между Россией и Украиной. Ужас, вызванный пониманием того, что это может произойти на самом деле. Несмотря на страшную цену, которую несомненно заплатят за эту войну и Украина, и Россия, руководство РФ продолжает свою гибельную политику, как минимум, не сокращая, а как максимум – наращивая концентрацию войск на границах с Украиной. Официальная риторика России позволяет предположить, что для начала вторжения в любой момент может быть сфабрикован предлог, вплоть до использования прямых провокаций, как это было сделано Гитлером перед вторжением в Польшу в 1939 году. В этом случае Украина так или иначе будет обвинена в агрессии, а действия России будут представлены как вынужденный ответ на эту агрессию во имя защиты своей страны и мирных граждан. Но Историю не обманешь. Поджог Рейхстага был разоблачен. Начнется война или нет, на сегодняшний день зависит только от решений и действий политического руководства России. И если вспыхнет большая война, вы, ее поджигатели, будете названы поименно. Вы будете прокляты поколением нынешним и будущим. А кто-то из вас доживет и до трибунала в вашу честь. Тех же, кто выступает против войны, не смогут разделить ни идеологические разногласия, ни полицейские дубинки. Конгресс интеллигенции продолжает сбор подписей здесь. Полный список подписантов будет обновляться здесь. Лев Пономарев*, правозащитник Леонид Гозман, политик Валерий Борщев, правозащитник Светлана Ганнушкина, правозащитник Дмитрий Быков, писатель Лия Ахеджакова, актриса, народная артистка РФ, Гарри Бардин, режиссер Андрей Смирнов, режиссер Наталья Фатеева, актриса, народная артистка РСФСР Андрей Макаревич, музыкант Алина Витухновская, политик, писатель Вероника Долина, поэт Амнуэль Григорий, кинорежиссер, продюсер, политик, публицист Борис Вишневский, политик, депутат ЗАКСа СПб, зампред партии «ЯБЛОКО» Лев Шлосберг, политик, член Федерального политкомитета партии «Яблоко» Лев Гудков, социолог Ксения Ларина, журналист Алексей Цветков, поэт Андрей Пионтковский, политолог, публицист Николай Розанов, член-корреспондент РАН Александр Зорин, Поэт. Член СП с 1979 г. Нина Катерли, писатель Борис Соколов, историк, писатель Татьяна Вольтская*, Поэт, журналист Евгений Савостьянов, пенсионер Андрей Нечаев, профессор, председатель партии «Гражданская инициатива» Михаил Шнейдер, заместитель Председателя Партии народной свободы (ПАРНАС) Илья Гинзбург, профессор, научный сотрудник Астраханцева Светлана Николаевна, правозащитник Игорь Чубайс, историк, Александр Заславский, рок-музыкант Андрей Збарский, редактор, Елена Фанайлова, поэт, журналист Александр Белавин, физик Ольга Варшавер, переводчик Яков Фельдман, учитель Виктор Юнак, писатель, журналист, к. ф. н. Наталья Скороход, профессор РГИСИ Елена Караваева, пенсионер Александр Мусин, доктор исторических наук, археолог Марина Бородицкая, Писатель Александр Давыдов, Писатель Анна Ожиганова, старший научный сотрудник ИЭА РАН Виталий Диксон, писатель Валерия Приходкина, правозащитник Оболонский Александр, доктор наук Александр Нежный, Писатель Алексей Васильев, Преподаватель, исследователь Демин Александр Алексеевич, правозащитник Наталья Тумашкова, Психолог/психодраматерапевт Владимир Залищак , Депутат Сергей Митрофанов, публицист Игорь Карлинский, член Правозащитного Совета Санкт-Петербурга Виктор Юкнечев, Журналист Виктор Николаев, Режиссёр-педагог Елена Эфрос, гражданский активист Алексей Курсиш, председатель Профсоюза «СОЛИДАРНОСТЬ» Татьяна Дорутина, Правозащитница Мария Дмитриева, Учёный, к.т.н. Наталья Мавлевич, переводчик, член Гильдии Мастера литературного перевода Юлия Гусева, переводчик Алина Гладышева, Психолог, историк Татьяна Макарова, Искусствовед. Пенсионер Борис Ротенштейн, режиссер Владимир Гришкевич, Пенсионер Мария Кулланда, историк Дарья Зуева, Психолог Ирина Глушкова, д.и.н., востоковед Юрий Гиммельфарб, независимый журналист Елена Фанайлова, поэт, журналист Людмила Евдокимова, филолог Сарыгин Юрий Николаевич, пенсионер Ефим Хазанов, академик РАН Нина Дымшиц, киновед Карина Сухорукова, научный работник Сергей Дмитриев, китаист, преподаватель Олег Мотков, преподаватель вуза Шелике Георгий, Переводчик Константин Азадовский, филолог Александр Гурьянов, историк Витольд Абанькин, бывший политзаключеный,правозащитник Ирина Крайнева, Историк Владимир Шавловский, пенсионер Михаил Лаврёнов, писатель Станислав Станских, конституционалист Валентин Скворцов, Профессор МГУ Nadege Kouleikina, assistant sociale Татьяна Бонч, Осмоловская, Филолог, писатель Наталья Пахсарьян, профессор МГУ Марина Татаринова, музыкант Татьяна Янкелевич Боннэр, Правозащитник Елена Букварева, Доктор биологических наук Олег Еланчик*, гражданин Константин Исааков, тревел-журналист Елена Селезнева, врач, член саратовского отделения общества «Мемориал*» Николай Прокудин, писатель Валерий Отставных, режиссер-документалист, журналист, религиовед Сергей Кривенко, правозащитник Елена Мовчан, Переводчик Валерий Мастюк, историк Алексей Благовидов, Эксперт по сохранению биологического разнообразия, к.б.н. Тимофей Соловьёв, Поэт Валерий Дымшиц, переводчик Юрий Вешнинский, кандидат культурологии Анатолий Вершик, математик, член европейской академии. Вадим Громов, учёный Юрий Кузнецов, Музыкант, педагог Валентин Михайлов, депутат 1 Думы, доктор ист.наук Андрей Анзимиров , писатель и правозащитник Владимир Дворкин , Phd Мининков Николай, историк Катя-Анна Тагути, Художник, член МОСХа Абаренков Василий Игоревич, Программист Романенко Татьяна Гаврииловна, журналист Никита Соколов, историк Лариса Фефилова, юрист Гульнара Юнусова, переводчик, сотрудник благотворительного фонда Сергей Луценко, супервайзор анимации Михаил Лашкевич, физик, научный сотрудник ИТФ РАН Ivanov Maxim, entrepreneur Елена Мариничева, переводчик Евгений. Асс, архитектор Марина Ефремова, библиограф Степан Сидоров, Сценотехник-конструктор Любарова Айна Борисовна, Преподаватель, переводчик. Ирина Ситкова, режиссер Михаил Ривес, преподаватель Игорь Пущин, к.б.н., ст.н.с. ННЦМБ ДВО РАН Михаил Фейгельман, Профессор физики Меркулов Дмитрий, Инженер Марина Климова, театральный художник, дизайнер Владимир Кирсанов, пенсионер, научный сотрудник Егдже Велкаяйев, фрилансер, литератор  
......

Ukraine kêu gọi ủng hộ “lá chắn“ chống lại Nga

Tổng thống Ukraine, Volodymyr Zelenskyy, cho biết đất nước của ông là “lá chắn” của châu Âu trước quân đội Nga và xứng đáng được quốc tế ủng hộ mạnh mẽ hơn. “Trong tám năm, Ukraine đã là một lá chắn,” ông Zelenskyy đã phát biểu tại Hội nghị An ninh ở thành phố Munich của Đức vào hôm thứ Bảy, khi Moscow phóng thử tên lửa đạn đạo siêu thanh hành trình và hạt nhân mới nhất của mình trong một cuộc phô trương lực lượng. “Tôi không biết Tổng thống Nga muốn gì. Vì lý do này, tôi đề nghị chúng ta gặp nhau,” Zelenskyy nói. Ông cho biết Nga có thể chọn địa điểm cho các cuộc đàm phán, và nhấn mạnh "Ukraine sẽ chỉ tiếp tục đi theo con đường ngoại giao vì lợi ích của một giải pháp hòa bình." Ông ​​kêu gọi các cường quốc phương Tây nên từ bỏ chính sách “xoa dịu” đối với Moscow, và yêu cầu triệu tập một cuộc họp của các thành viên thường trực của Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc, bao gồm Nga, cùng với Đức và Thổ Nhĩ Kỳ để đưa ra những đảm bảo an ninh và hòa bình cho Ukraine. Trả lời cuộc phỏng vấn của người dẫn chương trình CNN Christiane Amanpour, liệu ông có lo lắng khi rời ngôi nhà [Ukraine] không có người bảo vệ, trong bối cảnh chiến tranh có thể bùng phát, Zelenskyy cho biết: "Không phải Ukraine chỉ có bàn tay của tôi. Ukraine còn có những bàn tay của binh sĩ và công dân của chúng tôi. Sự tham gia của tôi ở Hội nghị An ninh Munich rất quan trọng cho Ukraine." "Và tôi muốn nói rằng tôi đã ăn sáng ở Ukraine, và sẽ ăn tối ở Ukraine đêm nay. Tôi không rời đất nước Ukraine của tôi quá lâu".   ĐỪNG ẢO TƯỞNG AI ĐÓ SẼ CHIẾN ĐẤU THAY CHÚNG TA Một nhà chính trị nữ đã viết trên Twitter: "Người Ukraine không ảo tưởng rằng ai đó sẽ chiến đấu thay chúng tôi." Olga Stefanishyna, 36 tuổi, là Phó Thủ tướng Ukraine phụ trách hội nhập châu Âu và châu Âu-Đại Tây Dương, một thành viên trẻ của đảng "Tôi tớ của Nhân dân" (Servant of the People; Слуга народу) được sự tín nhiệm trong Nội các Bộ trưởng Ukraine. Trả lời cuộc phỏng vấn của người dẫn chương trình CNN Sam Kiley vào giữa tháng trước, cô Stefanishyna nhấn mạnh: "Hãy nói rõ rằng chúng tôi là người Ukraine. Chúng tôi hiểu rằng không có quốc gia nào khác chiến đấu vì người Ukraine trên lãnh thổ này." "Nhưng chúng tôi cũng hiểu rõ ràng rằng nếu châu Âu muốn ngủ ngon, cảm thấy nền dân chủ của họ được an toàn, thì họ nên đầu tư vào quốc phòng Ukraine." Ukraine ngày nay không còn là một Ukraine của năm 2014 khi Nga xâm chiếm và sáp nhập Crimea. Phần lớn thế hệ trẻ Ukraine đã nhận ra giá trị của nền dân chủ tự do, và sẵn sàng hy sinh chiến đấu để bảo vệ những giá trị đó. "Những gì Ukraine yêu cầu là giúp cho chúng tôi tự vệ", cô nói./. Người Đà Lạt Xưa #StandWithUkraine  
......

Úc phá vỡ mạng lưới gián điệp Trung Cộng định chi phối bầu cử 2022

Nguyễn Quang Duy Thứ tư ngày 9/2/2022 vừa qua, Cơ quan Tình Báo Úc (ASIO) đã phổ biến Bản Đánh Giá An Ninh Hằng Năm, cho biết đã phá vỡ một mạng lưới gián điệp ngoại quốc âm mưu gây ảnh hưởng các cuộc bầu cử tại Úc. Sắp tới đây Úc sẽ bầu lại một chính phủ liên bang nên Bản Đánh Giá đang trở thành một đề tài gây tranh cãi trong sinh hoạt chính trị tại Úc.   Nội dung văn bản đánh giá Mạng lưới gián điệp do một người nước ngoài giàu có, người này có quan hệ trực tiếp và lâu dài với chính phủ nước ngoài và với các cơ quan tình báo nước ngoài, người này sử dụng tài khoản ngân hàng nước ngoài để tài trợ các chi phí hoạt động gián điệp tại Úc. Người này thuê các nhân viên Úc tìm hiểu, đánh giá và xác định các ứng cử viên ra tranh cử có quan điểm và lập trường ủng hộ lợi ích của chính phủ nước ngoài, hoặc những ứng cử viên dễ bị chính phủ nước ngoài gây ảnh hưởng. Mạng lưới gián điệp sau đó lên kế hoạch hỗ trợ tài chánh, giúp thông tin bằng tiếng nước ngoài và cung cấp các hình thức hỗ trợ khác giúp các ứng cử viên có khuynh hướng thân nước ngoài được thắng cử. Điều đáng nói là các ứng cử viên này đều không hề hay biết các âm mưu và kế hoạch của mạng lưới gián điệp. Khi ứng cử viên đắc cử, mạng lưới gián điệp sẽ cài các gián điệp vào làm việc bên cạnh những người này để thâu nhặt những thông tin mật về chính sách quốc phòng, nhân quyền, đầu tư nước ngoài hoặc thương mại, để chuyển cho chính phủ và các cơ quan tình báo nước ngoài. Gián điệp đồng thời ảnh hưởng đến các chính trị gia Úc, khi biểu quyết trước Quốc Hội, các chính trị gia này sẽ bỏ phiếu cho những quyết định có lợi cho nước ngoài. Những người Úc bị cơ quan tình báo ngoại quốc nhắm tới bao gồm nhiều quan chức và cựu quan chức chính phủ cao cấp, nhiều học giả, thành viên của các tổ chức tư vấn, giám đốc điều hành doanh nghiệp và thành viên của cộng đồng sắc tộc. Ông Mike Burgess Giám Đốc Cơ Quan Tình Báo Úc cho biết thông tin về thỏa thuận an ninh AUKUS với Hoa Kỳ và Anh rất được các cơ quan tình báo nước ngoài quan tâm. Ông Burgess còn cho biết mặc dù mạng lưới gián điệp đã bị phá vỡ nhưng Cơ Quan Tình Báo Úc luôn đặt trong tình trạng đề phòng lực lượng gián điệp ngoại quốc vẫn đang cố gắng gầy dựng lại mạng lưới này, đặc biệt trong năm nay, năm có bầu cử chính phủ liên bang.   Bắc Kinh chỉ huy mạng lưới gián điệp ? Ông Mike Burgess từ chối nêu tên quốc gia đứng sau hoạt động gián điệp, cũng như từ chối cho biết đã xảy ra ở cuộc bầu cử liên bang, tiểu bang hay địa phương nào, cũng như đã ảnh hưởng đến ứng cử viên đảng chính trị nào. Tuy nhiên, các báo Úc đã nêu ra vấn đề mà họ nói là "gián điệp Trung Cộng". Tờ The Sydney Morning Herald và tờ The Age cho biết nhiều nguồn tin mà họ có được đã xác nhận gián điệp Trung Cộng đứng sau âm mưu và mạng lưới gián điệp liên quan đến sinh hoạt bầu cử sơ bộ của đảng Lao Động tại tiểu bang New South Wales. Báo chí còn nhắc đến việc Cựu Giám đốc Cơ Quan Tình Báo Úc ông Duncan Lewis, trong một cuộc phỏng vấn sau khi nghỉ hưu đã cho biết gián điệp Trung Cộng chính là nỗi bận tâm lớn nhất của Chính phủ Úc. Ngay sau khi Bản Đánh Giá được phổ biến, trước Quốc Hội Liên Bang Bộ trưởng Quốc phòng Peter Dutton tuyên bố chính đảng, nhà nước Cộng sản Trung Hoa đang ủng hộ để đưa đảng đối lập Lao Động lên cầm quyền. Lời tuyên bố của ông Peter Dutton ngầm ám chỉ Bắc Kinh đã chọn Lãnh tụ đảng Lao Động, ông Anthony Albanese làm ứng viên thắng cử trong cuộc tranh cử liên bang sắp tới. Lời tuyên bố đã bị Dân biểu Tony Burke thuộc đảng Lao Động lên tiếng bác bỏ, ông Tony Burke cho rằng việc vu cáo ai đó tội phản quốc hoặc bị dụ dỗ phản quốc phải được xét xử “theo những điều khoản nghiêm khắc nhất”. Ông Dutton sau đó trả lời ông chỉ dựa trên thông tin từ Bản Đánh Giá An Ninh và “không đưa ra bất kỳ cáo buộc nào chống lại Lãnh đạo phe đối lập ông Anthony Albanese”. Báo chí Úc nhận xét lời tuyên bố của Bộ trưởng Quốc phòng ngầm xác nhận các nguồn tin an ninh mà họ thâu nhặt được có liên quan đến đến âm mưu của Trung Cộng nhằm can thiệp vào quá trình sơ tuyển ứng cử viên đảng Lao Động tại tiểu bang New South Wales. Bản Đánh Giá An Ninh của Cơ Quan Tình Báo Úc đang trở thành một đề tài được dư luận tại Úc đặc biệt chú ý và đang ảnh hưởng đến cuộc bầu cử lần này.   Cử tri Úc gốc Việt Mặc dù lá phiếu của cử tri gốc Việt có thể ảnh hưởng đến kết quả ở một số đơn vị bầu cử và như thế có thể ảnh hưởng đến kết quả bầu cử của cả nước Úc. Nhưng cử tri Việt thường không thích gia nhập và trực tiếp đóng góp cho các đảng chính trị, người Việt lại thường bầu cho đảng mình ưa thích mà không hề quan tâm đến ứng cử viên của đảng này và thường khá dễ dãi tin rằng người Việt nên bầu cho người Việt. Bản Đánh Giá An Ninh của Cơ Quan Tình Báo Úc cho thấy tình trạng cộng sản xâm nhập nước Úc đã đến mức cần phải báo động để cử tri Úc gốc Việt phải thay đổi phương cách quyết định lá phiếu của mình. Thiết nghĩ, việc chọn đúng ứng cử viên để dồn phiếu vô cùng quan trọng trong việc bảo vệ nước Úc trước sự xâm nhập của gían điệp cộng sản, kể cả gián điệp Trung Cộng. Cử tri gốc Việt cần cẩn thận đánh giá quan điểm và lập trường của những ứng cử viên ra tranh cử, đồng thời phải tìm hiểu cặn kẽ những ai đã đóng góp tài chính và cả những ai đang đứng đằng sau hỗ trợ các ứng cử viên ra tranh cử./.    
......

Dù xâm lăng Ukraina hay không, Putin đã làm tổn hại nước Nga

Người dân Ukraina biểu tình tại trung tâm thành phố Kiev ngày 12/02/2022 phản đối Vladimir Putin gây căng thẳng. AP - Efrem Lukatsky Thụy My - RFI Vladimir Putin đã tập trung được sự chú ý của toàn thế giới vào Matxcơva mà không cần bắn một phát súng nào, gây bất ổn cho Ukraina và có thể đạt được nhượng bộ của NATO. Thế nhưng những lợi ích này chỉ mang tính chiến thuật. Về mặt chiến lược lâu dài, ông ta đã đánh mất vị thế. Phương Tây sẽ trừng phạt nặng nề, NATO hồi sinh, Ukraina giờ đây có được sự ủng hộ chưa từng thấy của quốc tế. Mối quan hệ này không bỗng chốc tan biến một khi quân Nga rút đi. Bạo lực tại Pháp (Le Point),Covid vì sao chưa thể kết thúc (L’Express), gián điệp thời chiến tranh lạnh (L’Obs),thất bại của Putin (The Economist), chuẩn bị hội nhập thế giới ảo tương lai (Courrier International) là hồ sơ của chính các tuần báokỳ này.Riêng cuộc khủng hoảng Ukraina là đề tài được tất cả các tuần san đề cập đến.  L’Obs nói về « Cuộc chiến tranh phức hợp của Putin ». Khi giương oai diễu võ ở biên giới, tổng thống Nga đồng thời vận dụng những thế cờ vây và ván bài tẩy nhằm chiến thắng mà không phải chiến đấu ; dùng mọi thủ đoạn tung hỏa mù, giựt dây, bóp méo thông tin… Putin tấn công Ukraina trên mọi phương diện  « Chiến tranh phức hợp » là sự phối hợp giữa các phương tiện quân sự quy ước với các lực lượng phi truyền thống (lính đánh thuê, dân quân, khủng bố, tội phạm…), cộng thêm gián điệp, truyền thông, tác nhân kinh tế, dư luận viên…Matxcơva tiến hành một cuộc chiến toàn diện nhưng ngấm ngầm, không trực diện. Đó là một cuộc xung đột « dưới ngưỡng » chiến tranh, tránh bị đối phương phản ứng bằng quân sự. Hình thái thứ nhất là « mô hình Guérassimov » với « những người áo xanh » không phiên hiệu hồi chiếm Crimée, mãi sau này mới biết là đặc nhiệm Nga. Hình thái thứ hai là « chiến tranh chính trị » gồm những hành động phi quân sự (nổi dậy, tham nhũng, tung tin giả, gây chia rẽ). Theo chuyên gia Mark Galeotti, đó là mô hình ưu tiên của các lãnh đạo an ninh Nga, vì tính dễ tổn thương của các chính thể dân chủ trước chế độ độc tài. Ukraina là ví dụ mới nhất. Trước khi Nga dàn quân ở biên giới đe dọa theo kiểu cổ điển, Serguei Chefir, cố vấn và là bạn tổng thống Volodymyr Zelensky từng suýt chết trước 18 phát súng máy ; tình báo Ukraina phá vỡ một âm mưu lật đổ. Nhiều cơ quan chính phủ bị tấn công tin học ồ ạt, và chỉ trong ba tuần đầu của tháng Giêng, đã có 300 vụ báo động bom giả. Những danh khoản giả trên mạng xã hội tung tin Ukraina bị tấn công, bị châu Âu, NATO bỏ rơi v.v… Matxcơva ngưng xuất khẩu than đá qua Ukraina từ tháng 11/2021 và từ đầu năm nay lượng khí đốt trung chuyển giảm hẳn. Nếu không được hỗ trợ đầy đủ từ bên ngoài, chính quyền Kiev khó chống chọi nổi sự tấn công đa dạng về mọi phương diện của Matxcơva. Ba lý do khiến Ukraina luôn là ám ảnh của Putin Trả lời phỏng vấn của Le Point, nhà báo kiêm nhà sử học chuyên về Đông Âu của The Atlantic, Anne Applebaum giải thích vì sao Ukraina luôn là nỗi ám ảnh của Nga. Thứ nhất, Ukraina từng là cựu thuộc địa, hai nước cùng một Nhà nước tồn tại trong nhiều thế kỷ. Tuy Ukraina có bản sắc và ngôn ngữ riêng, nhưng vẫn bị Matxcơva coi là « một nước Nga thu nhỏ ». Mùa hè năm ngoái, Vladimir Putin đã gởi một văn bản dài ký tên ông đến từng người lính Nga, khẳng định việc Ukraina tách khỏi Nga chỉ là một sự cố của lịch sử. Lý do thứ hai, Putin vẫn coi sự sụp đổ của Liên bang Xô viết là thảm họa địa chính trị lớn nhất thế kỷ 20, mà việc Ukraina rời bỏ khiến sự tồn tại của Liên bang không còn ý nghĩa. Lúc đó là nhân viên KGB ở Dresden, Putin thấy như bầu trời sụp đổ, không hề cảm nhận được tâm trạng vui mừng của người dân vào cuối thập niên 80 và thập niên 90 ; chưa hề cảm thấy tự do dân chủ là tích cực. Thứ ba và quan trọng nhất, chế độ chính trị Nga là độc tài tham nhũng, còn Ukraina muốn là một nền dân chủ theo kiểu phương Tây, muốn hội nhập vào các định chế phương Tây. Đối với Vladimir Putin, đó là một thách thức hoàn toàn không thể chấp nhận được. Putin và phe nhóm của ông cảm thấy bị đe dọa bởi phong trào dân chủ, các cuộc biểu tình trong nước đòi hỏi tự do cá nhân, bởi lá cờ châu Âu. Ukraina, một nước gần gũi về văn hóa với Nga, không thể trở thành một chế độ dân chủ, Nhà nước pháp quyền, vì như vậy có nghĩa Nga cũng có thể trở nên một quốc gia dân chủ thịnh vượng. Vũ trang cho Ukraina để tránh chiến tranh Nhà sử học lưu ý, phương cách tốt nhất để đối phó với sức mạnh quân sự là răn đe : làm cho Matxcơva hiểu được nếu đổ quân vào chiếm Ukraina sẽ phải trả một cái giá rất đắt, không như vụ chiếm Crimée - một cuộc xâm lăng không đổ máu. Hiện nay Nga thấy có thể tấn công vì Ukraina thiếu sức mạnh phòng không và quân đội kém trang bị. Anne Applebaum nhấn mạnh một điều tưởng như nghịch lý : « Để tránh chiến tranh, hãy vũ trang cho Ukraina ». Nếu không giúp Ukraina tự vệ, coi như khuyến khích Matxcơva xâm lược nước này. Pháp cần cung cấp vũ khí cho Ukraina, như Cộng hòa Sec, các nước Baltic, Ba Lan, Hoa Kỳ đã làm. Nếu một thành phố lớn châu Âu như Kiev bị xâm chiếm, tàn phá – điều chưa hề xảy ra từ sau 1945 – bàn cờ chính trị cả châu lục sẽ thay đổi. An ninh nhiều nước bị trực tiếp đe dọa, sẽ có hàng triệu người tị nạn, nguồn cung khí đốt bị bất ổn lâu dài. Ngoài ra, chiến tranh vốn không thể kiểm soát, khó biết được bao giờ mới chấm dứt. L’Obs khen ngợi tổng thống Ukraina, Volodymyr Zelensky, mới cách đây vài năm còn là một diễn viên hài. Giờ đây « Vova » (tên tắt của ông) đã thực hiện được công việc khó khăn, thậm chí bất khả. Ở trong nước, phải giữ khoảng cách giữa phe dân tộc chủ nghĩa không ngán chiến tranh và phe thân Nga – còn cứng rắn hơn. Về đối ngoại, vừa bình tĩnh trước những báo động liên tục của đồng minh Mỹ, vừa kềm chế trước những khiêu khích của Nga, và phải siết chặt quan hệ với một châu Âu không hề muốn tham chiến để cứu vãn Kiev. Gánh nặng đè lên đôi vai của « Vova », người nghệ sĩ không kinh nghiệm chính trị, nay phải đóng vai một nhà ngoại giao khôn khéo và thủ lãnh chiến tranh đầy uy vũ. Sự hung hăng của Nga gây phản tác dụng Trong bài xã luận « Quả bóng đang ở trên chân Putin », Le Point nhận định cuộc khủng hoảng Ukraina đã dẫn đến sự thức tỉnh về địa chính trị của châu Âu và khiến NATO hồi sinh. Có nghĩa là ngược hẳn so với những gì mà ông chủ điện Kremlin hy vọng. Khi huy động trên 130.000 quân vây quanh Ukraina, Vladimir Putin khiến phương Tây kề vai sát cánh với nhau như lúc cao điểm thời chiến tranh lạnh, NATO tìm lại lý do hiện hữu kể từ khi Liên Xô sụp đổ. Hoa Kỳ phải đầu tư trở lại vào châu Âu, tuy hơn 15 năm qua tìm cách rút chân khỏi châu lục để đối đầu với Trung Quốc ; đại đa số người Ukraina lại càng hướng về phương Tây. Đối với vị Sa hoàng mới vốn nổi tiếng nhiều mưu mô, kết quả là thảm hại. Ít nhất từ 2007, Putin không ngừng nỗ lực gây chia rẽ phương Tây, giữa Hoa Kỳ và châu Âu cũng như giữa các nước Liên Hiệp Châu Âu với nhau, đặt NATO ra ngoài lề. Cách đây ba năm, ông ta gần như sắp đạt mục đích, khi tổng thống Mỹ Donald Trump đe dọa đóng sập cánh cửa với Liên minh, Erdogan khiêu khích Hy Lạp và Emmanuel Macron nói rằng NATO « chết não ». EU đoàn kết đáng kinh ngạc trong hồ sơ Ukraina Khủng hoảng Ukraina khiến châu Âu không còn ảo tưởng về một nền hòa bình vĩnh cửu. Một cuộc điều tra tại bảy nước châu Âu (Pháp, Đức, Ý, Thụy Điển, Phần Lan, Ba Lan, Rumani) do Hội đồng Đối ngoại Châu Âu (ECFR) vừa công bố cho thấy Vladimir Putin đã thành công trong việc làm cho vấn đề an ninh châu Âu lại trở thành trọng tâm. Nhưng không phải như ông chờ đợi : công chúng tin tưởng mạnh mẽ vào sự bảo vệ của NATO và Liên Hiệp Châu Âu (EU). Đa số kể cả ở Pháp cho rằng Nga sẽ xâm lăng Ukraina trong năm 2022. L’Express nói về « Sự đoàn kết đáng ngạc nhiên của 27 nước EU trước Putin ». Nếu châu Âu vẫn « không có số điện thoại » như lời phàn nàn của Henry Kissinger cách đây 50 năm, thì nay đã có được một hộp thư. Vào đầu tháng, Nga đã gởi 27 lá thư đến các nước thành viên, một lần nữa muốn chia rẽ EU. Nhưng ngược với sự chờ đợi, ngoại trưởng Serguei Lavrov chỉ nhận được một lá thư hồi âm duy nhất của đại diện ngoại giao châu Âu Josep Borrell. Thông điệp đã quá rõ ! Tuy nhiên hiện giờ mối đe dọa vẫn ở bên ngoài biên giới. Trong trường hợp Ukraina bị tấn công, châu Âu cần phải phối hợp đáp trả trong vài tiếng đồng hồ, và vẫn chưa thỏa thuận được về kế hoạch chi tiết. Về phía Hoa Kỳ vẫn luôn tập trung sức cho cuộc đấu với Trung Quốc, coi Nga là vấn đề hạng nhì ; bên cạnh đó Donald Trump có thể quay lại năm 2025. Một bài học của cuộc khủng hoảng này là châu Âu chưa thể phòng vệ tập thể trước một thách thức quân sự quan trọng, nếu Washington không đóng vai trò nhạc trưởng. Để xây dựng một nền quốc phòng chung châu Âu, còn lắm gian nan. Lâu nay bị quên lãng, Ukraina được phương Tây ủng hộ chưa từng thấy Tuần báo The Economist khẳng định, « Dù xâm lăng Ukraina hay rút lui, Putin cũng đã làm hại cho nước Nga ». Nhiều nhà quan sát phương Tây cho rằng Vladimir Putin đã tập trung được sự chú ý của toàn thế giới vào Nga mà không cần bắn một phát súng nào. Ông ta chứng tỏ được sự quan trọng của Nga, gây bất ổn cho Ukraina và có thể đạt được nhượng bộ của NATO để tránh chiến tranh, đồng thời đánh lạc hướng dư luận trong nước trước những khó khăn kinh tế và đàn áp như vụ xử nhà đối lập Navalny. Tuy nhiên theo The Economist, những lợi ích này chỉ mang tính chiến thuật. Ngay cả nếu Putin thắng lợi, về mặt chiến lược lâu dài, ông ta đã đánh mất vị thế. Vladimir Putin đã kích thích các đối thủ, khiến phương Tây đồng ý sẽ trừng phạt nặng nề hơn hồi chiếm Crimée năm 2014, NATO được trông cậy để bảo vệ những nước giáp giới Nga. Luôn trung lập, nhưng Phần Lan, Thụy Điển nay có thể gia nhập NATO ; Đức vốn lừng khừng vì Nord Stream 2, đã chấp nhận rằng việc xâm lược Ukraina sẽ giết chết dự án này. Nếu Putin cho rằng đe dọa sẽ khuất phục được phương Tây, ông ta đã lầm. Ukraina bị thiệt hại, nhưng người dân càng tin tưởng định mệnh họ liên quan đến phương Tây. Đã đành Putin ngăn cản được Ukraina gia nhập NATO, nhưng thực ra đây chỉ là viễn cảnh xa vời. Điều quan trọng là lâu nay bị lãng quên, Ukraina giờ đây có được sự ủng hộ chưa từng thấy cả về ngoại giao lẫn quân sự của phương Tây. Mối quan hệ được tạo dựng trong cuộc khủng hoảng sẽ không bỗng dưng tan biến một khi quân Nga rút đi. Một lần nữa, đi ngược lại với mong muốn của Putin. Tác hại cho Nga nếu gây chiến Nga đã cố gắng tăng cường dự trữ ngoại hối, giảm bớt lượng đô la, giảm lệ thuộc vào vốn nước ngoài, tạo dựng công nghệ từ chip bán dẫn cho đến mạng lưới riêng, xích gần với Trung Quốc – khách hàng tiềm năng cho năng lượng vốn là nguồn thu chính. Những nỗ lực này có thể làm giảm tác hại khi bị phương Tây trừng phạt, nhưng không thể tránh né hết. Liên Hiệp Châu Âu chiếm 27 % xuất khẩu của Nga, đường ống Power of Siberia khi hoàn thành năm 2025 chỉ đưa được 1/5 khí đốt đến Trung Quốc so với số lượng cung cấp cho châu Âu. Nếu chiến tranh nổ ra, Nga có thể bị loại khỏi mạng thanh toán quốc tế, các ngân hàng lớn bị tách rời khỏi hệ thống tài chính, các công ty công nghệ Nga có nguy cơ gặp khó khăn lớn như Hoa Vi (Huawei) đã từng nếm mùi. Nếu quay sang Trung Quốc, Nga sẽ trở thành đối tác dưới cơ của một chế độ vô cảm chỉ coi Matxcơva bằng nửa con mắt. Liên minh độc tài này cũng phải trả một cái giá tâm lý ở trong nước, chứng tỏ Vladimir Putin lệ thuộc vào các siloviki, những ông trùm an ninh coi khả năng Ukraina gắn bó với phương Tây là mối đe dọa cho việc kiểm soát và cướp bóc nguồn lợi nước Nga. Những người chủ trương tự do và các nhà kỹ trị cảm thấy thua thiệt, có thể ra đi. Putin phải gánh chịu trách nhiệm trước lịch sử Còn nếu Putin dù ý thức tất cả những điều này, vẫn quyết định chiếm Ukraina ? Chiến tranh sẽ gây thiệt hại cho Nga nhiều hơn là đe dọa gây chiến. Phương Tây sẽ cứng rắn hơn, quyết tâm hơn trong việc quay lưng với khí đốt Nga, Ukraina biến thành vết thương loang máu – làm chảy máu tiền bạc và nhân mạng Nga, còn Vladimir Putin thành kẻ bị ruồng bỏ. Bài xã luận của L’Express nhấn mạnh « Ukraina-Nga : Vladimir Putin đơn độc trước Lịch sử ». Léon Tolstoi đã viết trong Chiến tranh và hòa bình : « Nhà vua là nô lệ của Lịch sử », nhưng Putin muốn mình là ông chủ. Tổng thống Nga cho rằng lịch sử đã đặt ông vào hoàn cảnh là người duy nhất có thể mang lại tầm vóc vĩ đại cho nước Nga – và trong trường hợp này Putin thực sự là « nô lệ của Lịch sử ». Đối lập bị bịt miệng, không còn phản biện, vị Sa hoàng mới chỉ tham vấn vài nhân vật thân cận trong cung điện của mình và tự ra quyết định. Và như thế chỉ trong vài ngày Putin quyết định xâm chiếm Crimée năm 2014. Không thể đoán định, đó là sức mạnh của ông ta. Khi Washington liên tục báo động Nga có thể tấn công Ukraina « bất kỳ lúc nào », tất cả các nước phương Tây di tản nhân viên sứ quán ở Kiev, nhưng Elysée vẫn tiếp tục đối thoại với Kremlin như không có chuyện gì. Vì sao Paris vẫn giữ hy vọng cho đến khi nào phát súng đầu tiên nổ ra ? Tổng thống Emmanuel Macron cố tìm ra một lối thoát cho đến cùng, muốn Putin vẫn duy trì giải pháp ngoại giao nơi chiếc bàn dài ngoằng của ông ta. Nếu đồng nhiệm Nga từ chối bàn tay hòa hiếu chìa ra, Vladimir Putin sẽ là người duy nhất chịu trách nhiệm khi biến châu Âu thành nơi « gió tanh mưa máu ».  
......

Putin không thể xóa sổ Ukraine

Tổng Thống Ukraine Volodymyr Zelensky trong một cuộc họp báo ở thủ đô Kyiv, 14/2/2022. Ảnh: Valentyn Ogirenko/ Reuters Maria Popova & Oxana Shevel/ Foreign Affairs - Phạm Nhật Bình lược dịch|   Hai Giáo sư Chính trị học Hoa Kỳ Maria Popova và Oxna Sevel đã viết chung một bài phân tích về tình hình căng thẳng Nga – Ukraine hiện nay, với tựa đề “Putin không thể xóa sổ Ukraine” (Putin cannot Erase Ukraine) đăng trên tạp chí Foreign Affairs vào ngày 17 tháng Hai, 2022. Sau đây là phần lược dịch của Phạm Nhật Bình. Tổng Thống Nga Vladimir Putin không giấu giếm việc ông không coi Ukraine là gì – quốc gia mà ông đang đe dọa xâm chiếm. Tại hội nghị thượng đỉnh NATO năm 2008 ở Bucharest, Romania, Putin nói với Tổng Thống Hoa Kỳ George W. Bush rằng nước cộng hòa thời Liên Xô cũ nầy “thậm chí không phải là một quốc gia.” Tổng thống Nga tin rằng người Ukraine và người Nga là một dân tộc. Theo đó, người Ukraine không thể từ chối là một phần của Nga và bất kỳ tình cảm “chống Nga” nào ở Ukraine là kết quả của sự can thiệp của phương Tây, chứ không phải là sự phản ánh sở thích của người Ukraine. Putin đã sử dụng lập luận này để mô tả những hoạt động vận động chính trị hòa bình ở Ukraine là các cuộc đảo chính do nước ngoài dàn dựng. Ông cũng bác bỏ các cuộc thăm dò cho thấy người Ukraine hiện ủng hộ việc gia nhập Liên Minh Châu Âu và NATO hơn là tư cách thành viên trong các tổ chức kinh tế và chính trị do Nga lãnh đạo. Việc Putin từ chối coi Ukraine là một quốc gia độc lập sẽ làm suy yếu hơn là thúc đẩy các mục tiêu chính sách đối ngoại mà ông đã tuyên bố. Nếu Putin coi trọng nền chính trị của Ukraine, cuộc khủng hoảng hiện tại đã có thể tránh được. Ngay cả sau khi Tổng Thống Ukraine thân Nga Viktor Yanukovych bị đánh đổ bởi một cuộc phản kháng của người dân vào năm 2014, Putin đã có thể duy trì ảnh hưởng của mình và đẩy Ukraine ra xa NATO, giá như ông cho phép tiến trình dân chủ ở nước láng giềng phía Tây diễn ra mà không bị can thiệp. Sau 30 năm độc lập, về bản sắc dân tộc và vị thế nhà nước của Ukraine không thể trở lại bình thường, cho dù Putin có cố gắng thế nào đi chăng nữa. Nhưng Điện Kremlin không đơn độc khi chú ý quá ít đến thực tế chính trị của Ukraine. Nếu Washington và các đồng minh Châu Âu của họ hy vọng có thể gỡ bỏ tình trạng bế tắc hiện tại và tránh gặp phải tình trạng tương tự trong tương lai, thì họ cũng sẽ cần hiểu rõ hơn về những gì người dân Ukraine bình thường mong muốn. *** Sau năm 1991, khi Ukraine tuyên bố độc lập khỏi Liên Xô, sự phân chia khu vực đã tạo ra một khu vực bầu cử thân Nga ở miền Đông và miền Nam của đất nước này. Kể từ đó, các chính trị gia thân Nga và thân phương Tây thay nhau nắm quyền. Năm 2010, ứng cử viên thân Nga, Yanukovych, đã đánh bại ứng cử viên thân phương Tây trong một cuộc bầu cử công bằng, sau khi thua ứng cử viên này vào 5 năm trước. Ba năm sau, dưới áp lực từ Nga, Yanukovych đã từ chối ký một thỏa thuận thương mại với EU, thúc giục những người Ukraine ủng hộ mối quan hệ bền chặt hơn với châu Âu xuống đường. Sau khi các cuộc đụng độ bùng nổ giữa lực lượng chính phủ và người biểu tình khiến hàng chục người chết ở Quảng trường Độc lập (Maidan Nezalezhnosti), trung tâm thủ đô Kyiv vào tháng Hai, 2014, quốc hội đã cách chức Yanukovych và các chính trị gia thân Châu Âu lên thay. Tuy nhiên, giới tinh hoa Ukraine thân Nga nhanh chóng bắt đầu thương lượng với chính phủ mới: Họ có vị trí tốt để duy trì ảnh hưởng đối với các chính sách quốc gia; bởi vì các cử tri thân thiện với Nga ở phía Nam và phía Đông không thể bỏ qua các ưu tiên của họ. Giống như năm 2010, một đối thủ chính trị thân Nga khác sẽ có cơ hội tốt để trở lại nắm quyền trong chu kỳ bầu cử tiếp theo. Nhưng Putin không đợi quá trình dân chủ diễn ra. Thay vào đó, ông sáp nhập Crimea và bắt đầu tài trợ cho một cuộc nổi dậy ở vùng Donbas, miền Đông Ukraine. Thay vì thúc đẩy sự chia rẽ của Ukraine, sự hung hăng của Nga đã tăng cường sự ủng hộ không chỉ duy trì nền độc lập Ukraine mà còn định hướng nghiêng về Liên Âu. Cuộc xâm lược của Nga về căn bản đã thay đổi địa lý bầu cử của Ukraine bằng cách cắt khoảng 12% cử tri thân Nga ở Crimea và loại Donbas khỏi cuộc bỏ phiếu trong các cuộc bầu cử của Ukraine. Sự can dự của quân đội Nga làm suy yếu vị thế của Nga ở Ukraine: Trước năm 2014, chưa đến 25% dân số Ukraine ủng hộ tư cách thành viên NATO; vào tháng 12 năm 2021, 58 % ủng hộ điều này. Các chính sách hiếu chiến của Putin cũng làm giảm khả năng sẵn sàng thỏa hiệp với Nga của Tổng Thống Ukraine Volodymyr Zelensky, bất chấp thực tế rằng ông được coi là ứng cử viên trung tâm thân Nga hơn trong cuộc bầu cử năm 2019. Ông đã tìm cách làm giảm ảnh hưởng của Nga đối với Ukraine khi xóa các kênh truyền hình thân Nga thuộc sở hữu của các nhà tài phiệt, điều mà người tiền nhiệm theo chủ nghĩa dân tộc Petro Poroshenko đã ngừng làm. Quyết tâm của Nga trong việc cắt giảm chủ quyền của Ukraine cũng khiến lập trường ông Zelensky cứng rắn hơn trong các cuộc đàm phán nhằm chấm dứt chiến tranh ở Donbas. Trong chiến dịch tranh cử tổng thống, Zelensky đã nói rằng ông hy vọng đạt được một thỏa thuận với Putin. Nhưng khi Zelensky còn tại vị, sự thiếu khôn ngoan của Putin đã thúc đẩy ông Zelensky trở thành nhà đàm phán hàng đầu về Donbas, “không khác gì” so với tổng thống “dân tộc chủ nghĩa” trước đó, Petro Poroshenko. Việc Nga miễn cưỡng công nhận bản sắc dân tộc Ukraine đã làm nổi lên lo ngại ở quốc gia thuộc Liên Xô trước đây bị cuốn vào quỹ đạo của Nga một lần nữa. Người Ukraine biết rằng việc Nhà thờ Chính thống Ukraine tách khỏi Moscow, bắt đầu vào năm 2018 và kích động sự giận dữ của Điện Kremlin có thể trở lại. Chính sách ngôn ngữ có thể thay đổi đáng kể theo hướng giảm đề cao tiếng Ukraina và củng cố tiếng Nga. Nga có thể gây áp lực buộc Ukraine phải thay đổi cách dạy học sinh về Holodomor, nạn đói gây ra bởi chính quyền Xô Viết của Joseph Stalin, đã cướp đi sinh mạng của hàng triệu người Ukraine. Putin cũng có thể cố gắng hạn chế các nỗ lực của Ukraine, với sự hỗ trợ của các đồng minh châu Âu, nhằm tạo ra một cơ quan tư pháp độc lập ở Ukraine. Vì Putin lo ngại rằng việc thiết lập pháp quyền ở nước láng giềng Ukraine có thể gây tiếng vang ở Nga. Những áp lực mạnh mẽ của Nga nhằm siết chặt Ukraine làm nảy sinh thêm tình cảm chống Nga ở nước này. Nhưng thay vì đối phó những tính toán sai lầm và đánh giá lại những nhận thức sai lầm của mình về Ukraine, Nga lại tiếp tục đổ lỗi cho phương Tây. Nếu Nga xâm lược Ukraine, họ sẽ phải đối mặt với sự phản kháng rộng rãi và bền bỉ không chỉ từ quân đội Ukraine, mà còn từ những người dân bình thường ở tất cả các miền của đất nước. Trong một cuộc thăm dò gần đây, 50 % người Ukraine cho biết họ sẵn sàng chống lại sự xâm lược của Nga; 33% nói rằng họ sẽ làm như vậy bằng vũ khí và 22% khác bằng các biện pháp phi quân sự. Miễn là phương Tây lên án và trừng phạt sự hung hăng của Nga và bác bỏ các tuyên bố của Nga đối với Ukraine, ban lãnh đạo hiện tại ở Kyiv sẽ có được sự ủng hộ khi mọi người tập hợp xung quanh chính phủ đối mặt với sự điên cuồng của Moscow. Và nếu chính phủ Zelensky sụp đổ khi đối mặt với các cuộc biểu tình sau thất bại quân sự, thì sự thay thế của họ trong mọi khả năng sẽ càng cứng rắn hơn trong việc bảo vệ nền độc lập của Ukraine. Mặt khác, một chính phủ bù nhìn của Nga sẽ thiếu bất kỳ hình thức hợp pháp nào và chỉ có thể cai trị với đầy đủ lực lượng súng ống của Nga đứng sau nó, đòi hỏi Nga phải chiếm đóng hoàn toàn và lâu dài Ukraine. *** Nga không phải là một cường quốc muốn trở thành đế quốc, tìm cách thống trị các nước láng giềng. Sẽ sai lầm khi đánh đồng quan điểm của Putin về Ukraine và mối quan hệ của Nga với phương Tây với sở thích ổn định của xã hội Nga. Chắc chắn, trong hiện tại sự cai trị độc đoán của Putin đã tiêu diệt phe đối lập trong quốc hội và đẩy phe đối lập trong xã hội dân sự vào cảnh đày ải hoặc nhà tù, tạo cho Putin thời gian để hành động đơn phương. Tuy nhiên, ngay cả trong hoàn cảnh rất khắc nghiệt này, hàng ngàn người Nga, bao gồm cả các cựu viên chức quân đội, đã kêu gọi Putin không tấn công Ukraine. Tổng thống Nga nên lắng nghe họ: Nghịch lý thay, cách tốt nhất để đưa Ukraine đến gần Nga hơn là để Ukraine ra đi. Trong khi đó, giới lãnh đạo Ukraine nên thận trọng phân biệt giữa việc bảo vệ nền độc lập của mình khỏi mối đe dọa quân sự sắp xảy ra và ngăn chặn mọi khả năng tạo dựng mối quan hệ hợp tác trong tương lai với Nga. Các quyền dân chủ của công dân Ukraine, những người thích có mối quan hệ chặt chẽ hơn với Nga cần được bảo vệ một cách thận trọng. Sức mạnh của Ukraine nằm ở việc trở thành một nước đa nguyên thay thế cho chủ nghĩa độc tài của Nga. Bằng cách củng cố và phát triển nền dân chủ sâu sắc hơn, Ukraine sẽ phủ nhận mục tiêu của ông Putin là biến nước cộng hòa thời Liên Xô cũ nầy thành một “nước Nga nhỏ bé.” Khi các nỗ lực ngoại giao nhằm xoa dịu căng thẳng được tiến hành, Ukraine và các đồng minh nên cố gắng chuyển trọng tâm ra khỏi các cuộc tranh luận về sự mở rộng của NATO. Thay vào đó, các nỗ lực ngoại giao nên tập trung vào việc giúp Nga hiểu rằng lợi ích lâu dài của họ được phục vụ tốt hơn bằng cách xây dựng mối quan hệ hợp tác với một Ukraine độc ​​lập, hướng đến châu Âu. Hy vọng rằng điều đó sẽ không đòi hỏi một cuộc chiến tranh để Điện Kremlin biết rằng, mặc dù nó có thể gây ảnh hưởng đến Ukraine, nhưng nó không thể kiểm soát chính nó hoặc đảo ngược thời gian thông qua vũ lực. Nguyên bản Anh ngữ: Putin Cannot Erase Ukraine, Maria Popova & Oxana Shevel, Foreign Affairs, 17/2/2022 Phạm Nhật Bình lược dịch https://viettan.org/putin-khong-the-xoa-so-ukraine/ XEM THÊM: Lựa chọn nào cho Việt Nam trong tình hình thế giới mới? Khủng hoảng Ukraine, Việt Nam đang ở vào thế khó Phương Tây siết chặt hàng ngũ, trước cuộc khủng hoảng Ukraine  
......

Dân biểu Úc lại kêu gọi cho trường hợp tù nhân Châu Văn Khảm

RFA Dân biểu Liên bang Úc, Chris Hayes, lại có đánh động với Bộ Ngoại giao Chính phủ Camberra về trường hợp tù nhân Úc gốc Việt, Châu Văn Khảm đang thụ án 12 năm tại Việt Nam. Trong lá thư đề ngày 4/2 gửi Ngoại trưởng Úc Marise Payne, ông Chirs Hayes cho biết kể từ khi bị bắt và bị án tù suốt ba năm rưỡi vừa qua, vợ và hai con của ông Châu Văn Khảm vẫn không được phép nói chuyện qua điện thoại với ông này. ông Châu Văn Khảm Dân biểu Chris Hayes thừa nhận Chính phủ Canberra có thực hiện những chuyến thăm lãnh sự đối với tù nhân Châu Văn Khảm tại Việt Nam; tuy nhiên ông thúc giục phía Canberra cần có thêm những hành động khác nữa để chính phủ Hà Nội trả tự do cho ông này. Ông Chris Hayes nêu trường hợp hai nhà hoạt động cho nhân quyền Nguyễn Văn Đài và Nguyễn Ngọc Như Quỳnh (Mẹ Nấm). Hai người này bị án tù nhưng rồi nhờ sự vận động mạnh mẽ của các nước tiếp nhận nên đi lưu vong. Ngoài ra, còn có trường hợp công dân Mỹ gốc Việt Michael Phương Minh Nguyễn, bị giam cùng trại với ông Châu Văn Khảm, nhưng được trả tự do về lại Hoa Kỳ nhờ những hoạt động của Bộ Ngoại giao Chính phủ Washington. Trong khi đó ông Châu Văn Khảm, 72 tuổi, vẫn bị cầm tù như một trường hợp điển hình về chính trị vì có liên quan đến Đảng Việt Tân, chi nhánh Úc Châu. Chính phủ Hà Nội tố cáo Đảng Việt Tân, trụ sở chính ở Hoa Kỳ, là tổ chức khủng bố; thế nhưng cáo buộc này bị Việt Tân bác bỏ hoàn toàn. Ông Châu Văn Khảm  bị cơ quan chức năng Việt Nam bắt hồi tháng 1 năm 2019 khi về Việt Nam qua ngả Campuchia. Sau đó ông bị đưa ra xét xử cùng với hai người khác tại Việt Nam là Nguyễn Văn Viễn và Trần Văn Quyền. Cả ba bị kết tội ‘khủng bố nhằm chống lại chính quyền nhân dân’. Án tuyên đối với ông Châu Văn Khảm là 12 năm tù giam, ông Nguyễn Văn Viễn 11 năm và ông Trần Văn Quyền 10 năm.
......

Khủng hoảng Ukraina, Việt Nam đang ở vào thế khó

Biểu tình phản đối Nga ở Kyiv, Ukraine hôm 12/2/2022 Phân tích của Nguyễn Hải Bằng - RFA|   Căng thẳng Nga - Ukraina leo thang Từ cuối năm 2021 đến nay, dư luận cả thế giới đang bị thu hút vào cuộc khủng hoảng ở Ukraina, khi Mỹ và Liên minh châu Âu (EU) tỏ ra lo ngại trước viễn cảnh Nga sẽ tấn công Ukraina. Mỹ và một số nước châu Âu đã bắt đầu rút nhân viên ngoại giao và người thân ở Ukraina. Theo phía Mỹ, lực lượng Nga được triển khai tới khu vực biên giới đang tăng lên với tốc độ có thể giúp Putin có được sức mạnh mà ông cần - khoảng 150.000 quân - để triển khai một cuộc xâm lược toàn diện vào giữa tháng 2/2022. Họ đánh giá rằng Putin muốn có thể tùy ý sử dụng mọi lựa chọn, từ  một chiến dịch hạn chế ở khu vực Donbas thân Nga của Ukraina tới một cuộc xâm lược toàn diện. Tuy nhiên, Nga phủ nhận việc nước này đang lên kế hoạch xâm lược Ukraina. Matxcơva đã đưa ra một loạt yêu cầu, bao gồm việc Tổ chức Hiệp ước Bắc Đại Tây Dương (NATO) không được kết nạp Ukraina và giảm hiện diện quân sự ở Đông Âu. Tuy nhiên, các nước phương Tây đã bác bỏ điều này. Bộ trưởng Quốc phòng Ukraina Oleksii Reznikov viết trên trang mạng của Hội đồng Đại Tây Dương hồi tháng 12/2021 rằng “Tương lai của châu Âu sẽ được định đoạt ở Ukraina” (1), trong đó nêu ra 3 thảm họa đối với châu Âu. Theo ông, một cuộc chiến lớn ở Ukraina sẽ đẩy châu Âu vào khủng hoảng: Khoảng 3-5 triệu người tị nạn sẽ tháo chạy khỏi cuộc xâm lăng của Nga, trở thành một trong nhiều lo ngại lớn cho xã hội châu Âu. Tiếp theo, EU vốn phụ thuộc vào nguồn lúa mì từ Ukraina và Nga, nên chiến tranh sẽ gây ra tình trạng mất an ninh lương thực. Tuy nhiên, quan trọng hơn, cuộc chiến mà Nga gây ra sẽ chấm dứt trật tự quốc tế dựa trên luật lệ mà châu Âu vẫn tuân theo trong nhiều thập kỷ qua.  Mỹ và châu Âu sẽ phản ứng ra sao? Khủng hoảng Ukraina một lần nữa cho thấy sự vô dụng của các bảo đảm quốc tế. Bản ghi nhớ Budapest được Nga, Anh và Mỹ ký năm 1994, khẳng định các đảm bảo an ninh chống lại các mối đe dọa hoặc vũ lực ảnh hưởng tới sự toàn vẹn lãnh thổ của Ukraina, Belarus và Kazakhstan để đổi lấy việc từ bỏ vũ khí hạt nhân của họ (2). Đáng tiếc là bản ghi nhớ đã không còn được tôn trọng khi Nga sáp nhập Crimea vào năm 2014. Ukraina là thử thách quốc tế quan trọng đầu tiên đối với Mỹ sau Afghanistan. Mỹ, không sẵn sàng can thiệp về mặt quân sự, chỉ cảnh báo về những hậu quả kinh tế nghiêm trọng đối với Nga, thực tế cho đến nay không có nhiều ảnh hưởng tới Tổng thống Vladimir Putin. Joe Biden đã lỡ lời khi nói rằng Mỹ có thể bỏ qua nếu đó chỉ là một cuộc xâm lược hạn chế (3), song tất nhiên, Putin muốn nhiều hơn và vẫn chưa rõ ai sẽ thắng trong trò chơi này. Các biện pháp trừng phạt có thể sẽ được áp dụng, như trước đây. Nhưng kết luận chính mà Matxcơva rút ra từ các cuộc thảo luận này là phương Tây đang bị chia rẽ. Thay vì tạo ra sự răn đe mạnh mẽ, phương Tây đã không làm được gì hơn ngoài việc để lộ các vết nứt nội bộ ở khắp mọi nơi. Sự chia rẽ giữa các thành viên của EU diễn ra công khai, hầu hết đều là các đồng minh NATO. Đôi khi, sự chia rẽ thậm chí còn xuất hiện trong các chính phủ, chẳng hạn như ở Đức (4). Các định chế quốc tế cũng đi đến thất bại tương tự. Ngày 31/1, Mỹ đã triệu tập một cuộc họp của Hội đồng Bảo an Liên hợp quốc (HĐBA) để thảo luận về việc Nga triển khai tại biên giới với Ukraina, nhưng Nga là một trong năm thành viên thường trực của HĐBA, nắm quyền phủ quyết, nên HĐBA cũng gặp thất bại. Những vấn đề Việt Nam cần phải suy nghĩ Cả thế giới đang chờ xem Mỹ sẽ giải quyết cuộc khủng hoảng Ukraina như thế nào. Điều này sẽ rất quan trọng vì các quốc gia đồng minh và đối tác của Mỹ vẫn còn nghi ngờ các cam kết của Mỹ trước các vấn đề tại đây, đặc biệt sau khi Mỹ rút quân khỏi Afghanistan, đã gặp nhiều chỉ trích từ chính các đồng minh của Mỹ. Phát biểu gần đây, khi nhắc tới việc Mỹ phải có các hành động phản ứng khi trật tự quốc tế dựa trên luật lệ đang bị đe doạ, Ngoại trưởng Mỹ Blinken đề cập: “Nếu chúng tôi cho phép những nguyên tắc đó bị thách thức mà không bị trừng phạt, ngay cả khi châu Âu cách xa nửa vòng trái đất, thì điều đó cũng sẽ có tác động ở đây… Những người khác đang theo dõi; những người khác đang tìm kiếm tất cả chúng ta để xem chúng ta phản ứng như thế nào.” (5) Trong bối cảnh đó, Việt Nam - quốc gia vốn vẫn còn nhiều nghi ngờ về mục đích và động cơ, cũng như các cam kết của Mỹ đối với khu vực ASEAN, đang theo dõi và tiếp tục đánh giá các vấn đề này. Vì thế Mỹ cần phải chứng minh cho Việt Nam thấy thực tâm và cam kết của Mỹ mạnh mẽ đến mức nào để khiến Việt Nam tin tưởng. Các quan chức ngoại giao và các học giả Việt Nam vẫn đang “im hơi lặng tiếng” trước vấn đề này. Điều này bởi lẽ Việt Nam có những trở ngại trước các mối quan hệ phức tạp. Một mặt, Việt Nam đang có mối quan hệ tốt đẹp với cả Nga và Ukraina. Tuy nhiên, mối quan hệ với Nga sẽ có vai trò quan trọng hơn Ukraina khi Nga là một đối tác quan trọng để Việt Nam có thể sử dụng nhằm kiềm chế và đối trọng phần nào trước một Trung Quốc đầy hung hăng trên Biển Đông. Nga luôn là một nguồn cung cấp vũ khí quan trọng cho Việt Nam, thêm nữa, các công ty dầu khí của Nga cũng tham gia khai thác trên các vùng biển mà Trung Quốc cho là “đang tranh chấp” với họ, mặc cho các đe doạ từ phía Trung Quốc. Tuy nhiên, nếu Nga tấn công Ukraina thì Việt Nam có thể gặp những bất lợi về mặt chiến lược như sau: Thứ nhất, nếu Nga tấn công Ukraina mà thế giới không có phản ứng thích đáng, điều này sẽ cho Trung Quốc thấy sự vô nghĩa của “trật tự quốc tế dựa trên luật lệ,” cũng như sự suy yếu của Mỹ và phương Tây, và do đó, sẽ thúc đẩy Bắc Kinh có những cuộc phiêu lưu quân sự trên biển Đông mà Đài Loan cũng như các thực thể mà Việt Nam đang kiểm soát trên Biển Đông, có thể sẽ là mục tiêu tấn công của Trung Quốc. Thứ hai, như đã trình bày ở trên, đối với Việt Nam, Nga đóng một vai trò quan trọng như một cường quốc đối trọng lại sức mạnh của Trung Quốc. Nga là nguồn cung cấp vũ khí truyền thống cho Việt Nam. Nga cũng không lo ngại việc đối mặt với các sức ép và đe doạ từ Trung Quốc khi cùng Việt Nam khai thác dầu khí trên biển Đông. Tuy nhiên, để chống lại sức ép của Mỹ và phương Tây, Nga rất cần sự ủng hộ từ Trung Quốc. Đây chính là lý do mà gần đây, Nga đã xích lại gần Trung Quốc hơn bao giờ hết. Tập Cận Bình và Putin đã có cuộc gặp chính thức tại Bắc Kinh ngày 4/2 vừa qua. Hai bên đã có một Tuyên bố chung cho cuộc gặp mặt này (6). Trong Tuyên bố chung này đã cho thấy Nga chấp nhận nhượng bộ Trung Quốc khá nhiều. Tuyên bố chung cho biết Nga "tái khẳng định việc tuân thủ nguyên tắc 'Một Trung Quốc', xác nhận Đài Loan là phần không thể tách rời của Trung Quốc” và 'phản đối Đài Loan độc lập dưới mọi hình thức’. Theo văn kiện này, hai nước sẽ tăng cường hợp tác liên kết các kế hoạch phát triển của Liên minh Kinh tế Á-Âu (EAEU) và Sáng kiến Vành đai và Con đường (BRI) nhằm tăng cường hợp tác thiết thực giữa EAEU và Trung Quốc trong các lĩnh vực khác nhau và tăng mức độ kết nối giữa các khu vực châu Á-Thái Bình Dương và Á-Âu. Ngoài ra, Nga và Trung Quốc nhất trí nhất quán làm sâu sắc thêm hợp tác thiết thực trong lĩnh vực phát triển bền vững Bắc Cực. Tổng thống Nga Putin và Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình tại Bắc Kinh hôm 4/2/2022. AFP Thêm nữa, ngay trong dịp này, tập đoàn khí đốt Gazprom của Nga đã đồng ý cung cấp 10 tỷ mét khối khí đốt mỗi năm từ vùng Viễn Đông của Nga cho Công ty năng lượng nhà nước CNPC của Trung Quốc. Theo người phát ngôn Điện Kremlin Dmitry Peskov, thỏa thuận này có thời hạn 25 năm, giá trị của những lô hàng này khoảng 37,5 tỷ USD. Ngoài ra, Tập đoàn dầu mỏ Rosneft của Nga đã ký thỏa thuận với CNPC để cung cấp 100 triệu tấn dầu mỏ qua Kazakhstan trong 10 năm tới. Theo Rosneft, hợp đồng trị giá 80 tỷ USD. Các thỏa thuận mới đã hỗ trợ đồng Ruble của Nga và thị trường chứng khoán Nga, bao gồm cả cổ phiếu của Rosneft và Gazprom (7). Cả Rosneft và Gazprom đều là các bên trực tiếp khai thác dầu khí cùng với Việt Nam ở Biển Đông. Trong cuộc thoả hiệp chính trị này, chắc chắn Trung Quốc phải nhận được gì đó, mới dẫn tới việc Trung Quốc ủng hộ Nga như vậy. Liệu Nga có chấp nhận nhượng bộ Trung Quốc về vấn đề biển Đông không thì đó là một vấn đề mà Việt Nam cần tính tới. Bởi vì hơn lúc nào hết, Nga rất cần sự ủng hộ của Trung Quốc. Hơn nữa, lợi ích địa chính trị lúc này trong mối quan hệ với Trung Quốc sẽ lớn hơn rất nhiều những lợi ích Nga sẽ nhận được từ Việt Nam. _Phân tích của Nguyễn Hải Bằng - RFA| ____________ Tham khảo: 1. https://www.atlanticcouncil.org/blogs/ukrainealert/europes-future-will-be-decided-in-ukraine/ 2. https://treaties.un.org/doc/Publication/UNTS/Volume%203007/Part/volume-3007-I-52241.pdf 3. https://thehill.com/homenews/administration/590519-biden-sparks-confusion-cleanup-on-russia-ukraine-remarks 4. https://www.wilsoncenter.org/blog-post/europes-dangerous-divide-ukraine 5. https://www.wsj.com/articles/u-s-warns-allies-that-ukraine-crisis-puts-post-world-war-ii-order-at-risk-11644576655?mod=e2tw 6. http://en.kremlin.ru/supplement/5770 7. https://bnews.vn/nga-ky-thoa-thuan-khi-dot-va-dau-mo-tri-gia-117-5-ty-usd-voi-trung-quoc/230971.html https://www.rfa.org/vietnamese/news/blog/vietnam-in-a-bind-in-ukraine-crisis-02142022092041.html  
......

Chúc mừng TNLT Phạm Đoan Trang được trao giải thưởng tự do báo chí năm 2022

Việt Tân   Canada và Vương quốc Anh đã trao Giải thưởng Tự do Báo chí Canada-Vương quốc Anh năm 2022 cho nhà báo Việt Nam Phạm Đoan Trang để ghi nhận những đóng góp của bà cho việc thúc đẩy tự do báo chí tại Việt Nam. Thông báo của Đại sứ quán Canada tại Việt Nam hôm 11 Tháng Hai, 2022, cho biết. Bài viết của Đại sứ quán Canada kèm theo bản thông cáo báo chí phía dưới. Facebook Việt Tân chúc mừng nhà báo Phạm Đoan Trang. ----------------------------- Canada và Vương quốc Anh công bố người nhận Giải thưởng Tự do Báo chí năm 2022 Thông cáo báo chí Ngày 10 tháng 2 năm 2022 - Ottawa, Ontario – Bộ Các Vấn đề Toàn cầu Canada   Hôm nay, tại Hội nghị Tự do Báo chí Toàn cầu lần thứ ba tại Tallinn, Estonia, Bà Mélanie Joly, Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Canada, và Bá tước Ahmad xứ Wimbledon, Quốc vụ khanh Nam Á và Khối thịnh vượng chung kiêm Đặc phái viên của Thủ tướng Anh về ngăn chặn bạo lực tình dục trong xung đột, đã trao Giải thưởng Tự do Báo chí Canada-Vương quốc Anh năm 2022 cho nhà báo Việt Nam Phạm Đoan Trang.   Giải thưởng Tự do Báo chí của Canada-Vương quốc Anh ghi nhận công việc của những người đã bảo vệ các nhà báo hoặc đi đầu trong tự do báo chí ở cấp địa phương, tôn vinh các tổ chức, chiến dịch và cá nhân ít được biết đến trong cuộc đấu tranh với việc không trừng phạt những hành vi chống lại nhà báo. Ra mắt năm 2020, giải thưởng ghi nhận những người thúc đẩy tự do báo chí, bất kể trực tiếp hay gián tiếp.   Bà Trang được biết đến với những cuốn sách về dân chủ và những bài viết về xã hội dân sự và những người bất đồng chính kiến ở Việt Nam. Là người thúc đẩy sự tiến bộ về quyền con người và tinh thần thượng tôn pháp luật, bà Trang viết về các vấn đề môi trường quan trọng. Tổ chức Phóng viên Không Biên giới đã trao Giải Tự do Báo chí cho bà Trang năm 2019 để ghi nhận công lao này.   Vào tháng 12 năm 2021, bà Trang bị kết án 9 năm tù vì “tuyên truyền chống Nhà nước”. Bà đã trải qua 434 ngày bị giam giữ trước khi bị kết án.   Media Freedom Coalition UK in Vietnam  
......

Chính phủ mới của Đức sẽ cứng rắn với Trung quốc

Timothy Trinh    Được thúc đẩy bởi các đối tác liên minh, chính phủ mới của Đức dưới quyền Thủ tướng Olaf Scholz sẽ áp dụng một lập trường cứng rắn hơn đối với Bắc Kinh, giảm sự phụ thuộc kinh tế vào Trung Quốc, và tăng cường quan hệ với các quốc gia dân chủ ở châu Á.   Nhìn lại các chính sách mà bà cựu Thủ tướng Angela Merkel và Liên minh Dân chủ Kitô giáo Đức (CDU) đã theo đuổi trong nhiều năm đối với nhà cầm quyền cộng sản Bắc Kinh.   Hàng loạt các sự kiện Trung Quốc đàn áp dân tộc thiểu số Hồi giáo Duy Ngô Nhĩ và người Tây Tạng, xóa bỏ quyền tự trị của Hồng Kông, và răn đe Đài Loan bằng vũ lực quân sự - Merkel chỉ muốn giải quyết tất cả những điều này sau những cánh cửa đóng kín. Thương mại là trung tâm trong chính sách Trung Quốc của bà. Thỏa thuận liên minh giữa chính phủ của bà vào năm 2018 với Liên minh Xã hội Kitô giáo Bayern (CSU) bảo thủ và Đảng Dân chủ Xã hội (SPD) trung tả, thậm chí còn nêu rõ: "Sự phát triển kinh tế của Trung Quốc là một cơ hội lớn, đặc biệt là đối với nền kinh tế Đức."   Nhưng thời vận đã thay đổi.   Chính phủ mới, dưới quyền Thủ tướng Scholz, tuyên bố rằng Đức sẽ cứng rắn hơn trong đường lối đối với Trung Quốc.   Thỏa thuận liên minh giữa chính phủ Scholz với SPD, Liên minh 90/Đảng Xanh và Đảng Dân chủ Tự do (FDP) nêu rõ rằng họ sẽ theo đuổi hợp tác với Trung Quốc, nhưng “trên cơ sở nhân quyền và luật pháp quốc tế hiện hành".   Thủ tướng Scholz đã không đến dự Thế vận hội mùa đông ở Trung Quốc. Và đó không phải là dấu hiệu duy nhất mà ông ta đã bày tỏ thái độ đối với nhà cầm quyền Bắc Kinh. Ông còn muốn tổ chức các cuộc tham vấn, trực tiếp hoặc trực tuyến, với chính phủ Ấn Độ và Nhật Bản trước cuộc gặp đầu tiên với nhà nước Trung Quốc.   Trong cùng lúc, Ngoại trưởng mới của Đức, bà Annalena Baerbock, một thành viên của Liên minh 90/Đảng Xanh, cũng không có kế hoạch thăm Trung Quốc sớm.   Chưa hết, Bộ Ngoại giao do Baerbock dẫn đầu hiện đang chuẩn bị một "Chiến lược Trung Quốc" mà trong đó, chính phủ mới của Đức sẽ coi "Trung Quốc là đối tác, đối thủ cạnh tranh và là đối thủ mang tính hệ thống".   Reinhard Bütikofer, một chuyên gia về Trung Quốc và là thành viên của Nghị viện Châu Âu thuộc Đảng Xanh, hoan nghênh "một cuộc chia tay trong mối quan hệ thân thiết giữa Merkel với Bắc Kinh."   Ông Bütikofer là người đứng đầu danh sách đen, đã bị Bắc Kinh cấm nhập cảnh vào Trung Quốc kể từ tháng 3 năm 2021 sau khi Liên minh châu Âu áp đặt các biện pháp trừng phạt một số quan chức Trung Quốc vì sự đàn áp người Duy Ngô Nhĩ ở Tân Cương.   “Nhà nước đảng phái Trung Quốc đang ngày càng bộc lộ bản chất của mình", ông Bütikofer nói.   Ông nhấn mạnh rằng kể từ nay sẽ "không còn có hai ý kiến về điều đó trong chính phủ Đức."   Người Đà Lạt Xưa  
......

Bất đồng Nga-Ukraina về Donbass có thể khiến Thỏa thuận Minsk tan vỡ

Tổng thống Ukraina Volodymyr Zelensky (G) thị sát một mặt trận giáp vùng Donbass ly khai, miền đông Ukraina. Ảnh chụp ngày 09/04/2021. via REUTERS - UKRAINIAN PRESIDENTIAL PRESS SER Trọng Thành - RFI Căng thẳng phương Tây và Nga dâng cao từ nhiều tháng nay. Theo giới quan sát, Matxcơva để ngỏ khả năng can thiệp quân sự vào Ukraina, nếu nhiều đòi hỏi của Nga về an ninh, trong đó có việc khối NATO không kết nạp Ukraina, không được đáp ứng. Phương Tây cương quyết từ chối. Nguy cơ chiến tranh bùng nổ tại Ukraina là điều không thể loại trừ.   Trong lúc các đàm phán giữa Mỹ và Nga, giữa NATO và Nga rơi vào bế tắc, cuối tháng Giêng vừa qua, Các Thỏa thuận Minsk đột ngột trở lại bàn đàm phán, như một cơ hội cho hòa bình. Sau cuộc họp cấp cố vấn chính trị của bốn quốc gia theo Cơ chế Normandie (gồm Pháp, Đức, Nga và Ukraina) ngày 26/01/2022 tại Phủ tổng thống Pháp, các bên ra tuyên bố chung yêu cầu «tôn trọng vô điều kiện lệnh ngừng bắn» theo các Thỏa thuận Minsk tại vùng Donbass (miền đông nam Ukraina), hiện do lực lượng ly khai thân Nga kiểm soát. Việc thực thi các Thỏa thuận Minsk cũng là chủ đề chính trong chuyến công du Matxcơva và Kiev của tổng thống Pháp trong hai ngày 07 và 08/02 vừa qua.   Cho đến nay, các Thỏa thuận Minsk, Minsk I và Minsk II, ký kết cuối năm 2014 và đầu 2015, được coi là rơi vào bế tắc. Việc coi các Thỏa thuận Minsk trở lại như một cơ hội chủ yếu giúp vãn hồi hòa bình có khả thi không ? Đâu là những bất đồng chính giữa Matxcơva và Kiev có thể khiến nỗ lực tìm cách thực thi các Thỏa thuận Minsk một lần nữa bị phá sản ? 1/ Các Thỏa thuận Minsk (Minsk I và Minsk II) ra đời ra sao, có nội dung chính là gì ?   Trang TV5 Monde ngày 08/02/2022 tóm lược một số thông tin về các Thỏa thuận Minsk. Thỏa thuận «Minsk I» có tên gọi chính thức là «Nghị định thư Minsk» (Minsk Protocol hay Minsk I), được các đại diện của Nhóm liên lạc ba bên về Ukraina (gồm Nga, Ukraina và Tổ chức An ninh và Hợp tác ở châu Âu, OSCE) ký ngày 05/09/2014 tại Minsk, thủ đô Belarus, nhằm chấm dứt chiến tranh tại vùng Donbass, bùng phát sau khi Nga sát nhập bán đảo Crimée của Ukraina tháng 3/2014. Nghị định thư Minsk năm 2014 chỉ giúp hạ nhiệt căng thẳng trong một thời gian ngắn. Chiến tranh tái bùng phát ngay cuối năm đó.  Trong bối cảnh chiến tranh tiếp diễn, nguy cơ Minsk I phá sản, thỏa thuận thứ hai đã được ký ngày 12/02/2015, vẫn tại thủ đô của Belarus, nên được gọi là tắt «Minsk II» (Minsk II Agreements). Tên gọi đầy đủ của thỏa thuận là «Tập hợp các biện pháp để áp dụng Các Thỏa thuận Minsk». Minsk II có mục tiêu giảm căng thẳng ở Donbass thông qua việc tuân thủ lệnh ngừng bắn Minsk I. Thỏa thuận Minsk II gồm 13 điểm, trong đó có việc rút hết vũ khí hạng nặng, thông qua một đạo luật ân xá, bảo đảm trợ giúp nhân đạo, xác định «các phương thức tái lập hoàn toàn các quan hệ kinh tế - xã hội», khôi phục hoàn toàn quyền kiểm soát biên giới Nhà nước của chính phủ Ukraina trong toàn khu vực xung đột, tất cả các lực lượng vũ trang nước ngoài rút khỏi Ukraina, cải cách Hiến Pháp Ukraina, bầu cử địa phương. Các Thỏa thuận Minsk là kết quả của đàm phán Nga - Ukraina. Tuy nhiên, vai trò của Pháp và Đức rất quan trọng. Một cuộc họp giữa bốn lãnh đạo Pháp, Đức, Nga và Ukraina được tổ chức tại lâu đài Bénouville ngày 06/06/2014, nhân kỷ niệm Ngày quân đồng minh đổ bộ vào vùng Normandie (Pháp), giải phóng nước Pháp khỏi ách chiếm đóng phát xít. Vấn đề hòa bình Ukraina là trọng tâm cuộc đàm phán. Cuộc hội kiến nói trên nhân ngày kỷ niệm quân đồng minh đổ bộ vào vùng Normandie đặt nền móng cho tiến trình xây dựng các Thỏa thuận Minsk. Hợp tác bốn bên nói trên tìm giải pháp hòa bình cho Ukraina thường được gọi là «Cơ chế Normandie».   2/ Đâu là các bất đồng chính giữa Matxcơva và Kiev có thể khiến nỗ lực tìm cách thực thi các Thỏa thuận Minsk một lần nữa bị phá sản?   Mặc dù được các bên, nhất là các quốc gia trong Cơ chế Normandie xới lên trở lại như một cơ hội vãn hồi hòa bình cho Ukraina, các khác biệt trong cách nhìn nhận về các Thỏa thuận Minsk giữa Matxcơva và Kiev là rất lớn. Thực tế này khiến việc thực thi không hề dễ dàng, cho dù các bên trong những ngày gần đây đều có nhiều tuyên bố thiện chí. Nhật báo Hoa Kỳ New York Times có bài « What Are the Minsk Accords, and Could They Defuse the Ukraine Crisis? » (Các thỏa thuận Minsk là gì và chúng có thể giúp tháo ngòi nổ khủng hoảng Ukraina ?) nhấn mạnh đến  một số bất đồng chính giữa hai bên. Đứng từ quan điểm của Matxcơva, việc thực thi đầy đủ các Thỏa thuận Minsk trên thực tế sẽ loại trừ khả năng Ukraina gia nhập khối NATO. Theo các giải thích của Nga, các Thỏa thuận Minsk bắt buộc chính quyền Kiev phải có các sửa đổi về luật và Hiến pháp, mở đường cho phép các lực lượng ly khai thân Nga tại vùng Donbass, có đại diện trong chính quyền Liên bang Ukraina. Điều này dẫn đến khả năng phủ quyết các quyết sách về đối ngoại của chính quyền Ukraina. Trong cuộc hội đàm với tổng thống Pháp tại Matxcơva, nguyên thủ Nga đưa ra một quan điểm cứng rắn về vấn đề này: «Hãy thực thi toàn bộ các cam kết hoặc từ bỏ».   Ngược lại, phía Ukraina khẳng định: thẩm quyền của các chính quyền địa phương vùng Donbass sẽ có thể bị hạn chế, và chắc chắn sẽ không thể dẫn đến việc phủ quyết chủ trương gia nhập NATO. Hôm thứ Ba 08/02, ngoại trưởng Ukraina Dmytro Kuleba đã thẳng thừng bác bỏ khả năng chính quyền Nga dùng biện pháp như vậy để phủ quyết các quyết định đối ngoại của Ukraina.   Kyiv Independent, báo mạng Anh ngữ độc lập hàng đầu của Ukraina có bài phân tích : « Vì sao Nga muốn vùng Donbass bị chiếm đóng được tự trị, còn Ukraina thì không » (tháng 12/2021)  nhấn mạnh là : Nếu công nhận Donbass tự trị, theo cách giải thích của Nga về các Thỏa thuận Minsk, chính quyền Ukraina sẽ phải đối mặt với một con ngựa thành Troa, một khu vực độc lập có lực lượng vũ trang riêng, và chính sách do Matxcơva quyết định. Ngoài ra, nếu đi theo con đường này, chính quyền Ukraina sẽ phải chịu trách nhiệm về pháp lý đối với việc khôi phục khu vực này về mặt kinh tế và xã hội sau chiến tranh.   Nhiều nhà phân tích dự đoán quy chế « tự trị » kiểu như vậy với vùng Donbass sẽ là nguyên nhân tiềm ẩn khiến Ukraina rơi vào cuộc xung đột nội bộ không có lối thoát, và đất nước sẽ tan rã trong bạo lực. Trong một cuộc thăm dò dư luận tháng 2/2020, 62% dân Ukraina phản đối đưa quyền tự trị của Donbass vào Hiến pháp.   3/ Dù sao, đối thoại nhằm thực thi các Thỏa thuận Minsk trong những ngày gần đây dường như đã có một số bước tiến nhỏ, đặc biệt với nỗ lực của Pháp. Vậy những trở ngại chính trước mắt đối với thực thi Thỏa thuận Minsk là gì ?   Trở ngại nổi bật hiện nay là trình tự thực thi các điều khoản trong các Thỏa thuận Minsk. Báo Le Monde hôm 09/02, trong một bài viết đăng tải sau chuyến công du Matxcơva của tổng thống Pháp («Tại Matxcơva, Macron trắc nghiệm một ‘‘phương pháp’’»), nhấn mạnh đến một điểm đặc biệt tế nhị trong việc thực thi các Thỏa thuận Minsk. Đó là trình tự thực thi thỏa thuận. Hồi tuần trước, Paris nhắc lại là Kiev cần hướng đến xem xét cấp quy chế đặc biệt cho các vùng ly khai và sửa đổi Hiến pháp. Ukraina đã phản bác. Theo Kiev, việc sửa đổi Hiến pháp chỉ có thể diễn ra sau khi các nhóm vũ trang triệt thoái khỏi vùng Donbass.   Trang mạng của Viện tư vấn chính trị Úc Lowy hôm 31/01/2022, đăng tải bài viết của nhà báo Bermet Talant, từng làm việc nhiều năm cho Kyiv Post, nhật báo Anh ngữ độc lập hàng đầu tại Ukraina (báo đã bị giải thể cuối năm ngoái, đa số phóng viên trụ cột chuyển sang báo Kyiv Independent). Bài phân tích « Why Ukraine and Russia can’t agree on autonomy for the Donbas » (Vì sao Ukraina và Nga không thể đồng thuận về quy chế tự trị đối với Donbass), cũng nhấn mạnh đến tầm quan trọng của trình tự thực hiện Thỏa thuận Minsk.   Về vấn đề này, quan điểm của Ukraina và Nga hoàn toàn trái ngược. Với Kiev, bầu cử địa phương chỉ có thể diễn ra sau khi các đơn vị và vũ khí Nga rút khỏi Donbass, chính quyền Ukraina kiểm soát trở lại phần biên giới Ukraina, giữa Donbass và Nga. Phía Nga, ngược lại, cho rằng trước hết là bầu cử và quyền tự trị cho Donbass.   https://www.rfi.fr/vi/qu%E1%BB%91c-t%E1%BA%BF/20220210-bat-dong-nga-ukraina-ve-donbass-co-the-khien-thoa-thuan-minsk-pha-san Trái ngược với một số tuyên bố mang nhiều hy vọng về khả năng thực thi các Thỏa Thuận Minsk sẽ mang lại hòa bình cho Ukraina : Những bất đồng song phương Ukraina – Nga về vấn đề « quyền tự trị » cho Donbass có thể một lần nữa khiến các Thỏa thuận Minsk phá sản. Dù sao mọi cánh cửa không phải hoàn toàn đã đóng. Song song với các vận động của ngoại giao của Pháp, Đức trong Cơ chế Normandie, theo New York Times, trong những ngày gần đây đã diễn ra nhiều đối thoại lặng lẽ giữa Phần Lan và Nga. Tổng thống Phần Lan hồi tuần trước, sau cuộc điện đàm với đồng nhiệm Nga, cho biết một « thỏa hiệp » về việc thực thi Thỏa thuận Misnk vẫn là điều có thể./.
......

Trung Quốc: kẻ hủy diệt biển Tây Phi

Nguyễn Huỳnh (VNTB)   Việc đánh bắt quá mức và trái phép của đội tàu cá Trung Quốc làm kiệt quệ nguồn thủy sản ở Sierra Leone, đẩy nhiều ngư dân rơi vào cảnh tuyệt vọng bên mẻ lưới gần như trống không. Bờ sông dài đổ nát của Tombo, hàng chục chiếc thuyền gỗ sơn thủ công đang cập bến dưới cái nắng chói chang giữa trưa với công việc đánh bắt trong ngày cho khu chợ ở một trong những cảng cá lớn nhất Sierra Leone.   Vơ vét vùng biển Tây Phi   Trong một bóng râm ở bến tàu nhộn nhịp, Joseph Fofana, một ngư dân 36 tuổi, đang sửa lại một tấm lưới bị rách. Fofana cho biết anh ta kiếm được khoảng 50.000 leone (3,30 bảng Anh) cho một ngày dài 14 giờ trên một con tàu nhồi nhét đến 20 người đàn ông.   Bài báo trên Guardian, viết: Mỗi ngày, khoảng 13.000 chiếc thuyền nhỏ như thuyền của Fofana sẽ xuất phát từ đường bờ biển dài 506 km của Sierra Leone ra khơi đánh cá. Có đến 500.000 người trong tổng số gần 8 triệu dân của quốc gia Tây Phi phụ thuộc vào nghề này để kiếm sống. Nghề đánh bắt thủy sản cũng chiếm 12% nền kinh tế Sierra Leone và là nguồn cung cho 80% lượng protein tiêu thụ của người dân nước này.   Thế nhưng khá bất ngờ là hàng chục ngư dân được Guardian phỏng vấn nói rằng sản lượng khai thác của họ đang sụt giảm nhanh chóng do nạn đánh bắt cá quá mức trên quy mô lớn trong nhiều năm nay. “Nhiều năm trước, chỉ đứng từ đây, bạn cũng có thể nhìn thấy cá bơi dưới nước, thậm chí có cả những con lớn”, Fofana nói. “Thế nhưng, giờ đây không còn nữa. (Chúng tôi) đang thấy ít cá hơn bao giờ hết”.   Đánh bắt cá ở quy mô công nghiệp bắt đầu diễn ra tại Nam Thái Bình Dương từ sau Thế chiến thứ hai do Mỹ, Nhật làm chủ lực. Từ 2 thập kỷ gần đây, Trung Quốc thay vào vị trí này với các đội tàu đánh cá xa bờ và tàu lưới vây.   Tắt định vị để khai thác trái phép   Tàu đánh bắt xa bờ của Trung Quốc có thể thả lưới dài tới 100km, mỗi chiếc có tới 3.000 lưỡi câu, sử dụng thiết bị điện tử để rà cá và dùng tàu tốc độ cao để giăng lưới. Về lý thuyết thì tTàu sẽ phải tránh bắt cá mập, cá cờ, cá kiếm, rùa biển… nhưng nhiều tàu treo cờ Trung Quốc đã không quan tâm.   Sau khi khai thác quá mức ở ngư trường của mình, các đội tàu cá Trung Quốc đang đánh bắt một lượng lớn cá ngừ từ ngư trường màu mỡ nhất thế giới là vùng biển Thái Bình Dương. Kể từ năm 2012, số lượng tàu đánh cá ở Thái Bình Dương của Trung Quốc đã tăng hơn 500%. Khảo sát các tàu hoạt động ở Thái Bình Dương vào năm 2016 cho thấy các tàu gắn cờ Trung Quốc có số lượng nhiều hơn tàu của bất kỳ quốc gia nào khác và nhiều hơn tổng số tàu của tất cả các quốc gia ở khu vực Thái Bình Dương.   Theo Ủy ban nghề cá Trung và Tây Thái Bình Dương (WCPFC), Trung Quốc có hơn 600 tàu trong số 1.300 tàu quốc tế được cấp giấy phép ở vùng biển Thái Bình Dương. Các tàu này nhắm đến cá ngừ Albacore, một loài thuộc họ cá thu ngừ và cá ngừ vây vàng. Cá mập bị bắt để lấy vây còn phần thân thì quăng xuống biển.   Năm 2019, tổ chức theo dõi tội phạm xuyên quốc gia Global Initiative xếp hạng Trung Quốc là quốc gia đứng đầu trong hoạt động đánh cá bất hợp pháp.   Tại Tây Phi, ngư dân Ghana cho biết tàu cá Trung Quốc được trang bị để đánh bắt cá ở mọi độ sâu. Đội tàu Trung Quốc hoạt động mỗi ngày, đi từ vùng biển họ được cấp phép xâm nhập vào vùng nước thuộc chủ quyền của Ghana, đánh bắt những loại cá vốn quyền khai thác chỉ dành cho ngư dân địa phương.   “Những tàu cá này làm cạn kiệt nguồn thủy sản của chúng tôi nhanh khủng khiếp, chúng tôi giờ rơi vào nợ nần”, Kajo Panyin, ngư dân 53 tuổi sống tại một làng chài ở Axim, Ghana, cho biết. Không chỉ đánh cá, tàu Trung Quốc cũng phá hỏng lưới đánh cá của ngư dân địa phương, ông Panyin nói thêm.   Với Trung Quốc, ngành khai thác thủy sản có nhiệm vụ cung cấp thực phẩm cho tầng lớp trung lưu ngày càng đông đảo, đồng thời tạo ra hàng chục triệu việc làm trong các ngành khai thác và chế biến nông thủy sản.   Trung Quốc áp đảo   Đánh cá xa bờ được nêu bật trong sách lược phát triển quốc gia của Bắc Kinh, là thành tố then chốt trong kế hoạch xây dựng cơ sở hạ tầng toàn cầu thuộc sáng kiến Vành đai, Con đường, trong đó có các tuyến giao thương trên biển. “Ngành khai thác thủy sản có vai trò quan trọng bảo đảm an ninh lương thực, cũng như bảo vệ quyền và lợi ích hàng hải quốc gia”, tài liệu này cho biết.   Bắc Kinh đã chỉ đạo các cơ quan, tổ chức nhanh chóng phát triển 29 cơ sở đánh cá xa bờ khắp thế giới, cho phép Trung Quốc khuếch trương tầm nhìn của nước này, biến nó trở thành trung tâm trong mạng lưới cơ sở hạ tầng toàn cầu.   Tại Tây Phi, tập đoàn đánh cá Fuzhou Hongdong Pelagic Fishery đã đầu tư 60 triệu USD mở rộng cảng đánh cá ở Mauritania. Đây là căn cứ đánh cá xa bờ lớn nhất của Trung Quốc. “Trong 5 năm qua, đội tàu đánh cá xa bờ của Trung Quốc đã gây ra những sự biến đổi lớn. Họ khiến các ngư trường nhỏ kiệt quệ, khai thác hết nguồn cá vốn là nguồn sống của người dân địa phương”, Steve Trent, đồng sáng lập quỹ bảo tồn Environmental Justice Foundation, cho biết.   Tại Ghana, nhà chức trách quy định vùng nước trong phạm vi 6 hải lý từ bờ biển chỉ thuộc quyền khai thác của ngư dân địa phương. Nhưng tàu cá Trung Quốc phớt lờ quy định này, ngư dân địa phương cùng các nhóm bảo tồn tố cáo.   Nghiên cứu của Viện Brookings có trụ sở tại Washington công bố hồi đầu năm ngoái cho biết: “Hoạt động đánh bắt cá bất hợp pháp, không báo cáo và không theo quy định của Trung Quốc là mối đe dọa thực sự nghiêm trọng”.   Ecuador đã cáo buộc ít nhất 150 tàu cá Trung Quốc đã tắt hệ thống định vị để lén hoạt động gần quần đảo Galapagos. Cục Nghề cá Trung Quốc sau đó cam kết sẽ đưa tên tàu và thuyền trưởng tham gia đánh bắt cá trái phép vào danh sách đen. Bắc Kinh cũng đã cấm một số tàu của họ ở Thái Bình Dương, nhưng các nhà quan sát cho rằng hiệu quả của việc này không lớn vì các tàu Trung Quốc tiếp tục tắt định vị ở Thái Bình Dương.   Hải sản sau khi đánh bắt được bán trực tiếp giữa các tàu ngoài biển. Báo cáo năm 2019 của Viện Tài nguyên thế giới ước tính lượng hải sản bị đánh bắt bất hợp pháp hằng năm trên thế giới lên tới 7,2 triệu tấn, với trị giá từ 4,3 tỉ đến 8,3 tỉ USD.   Trung Quốc còn cấm ngư dân Việt khai thác trên vùng biển Việt Nam   Hồi giữa năm ngoái, trên các phương tiện truyền thông phía Trung Quốc đưa tin Trung Quốc đã ban hành lệnh cấm đánh bắt cá ở Biển Đông bắt đầu từ ngày 1-5 đến 16-9. Phạm vi cấm đánh bắt trải dài từ vùng biển phía bắc Biển Đông đến 12 độ vĩ bắc, bao gồm cả một phần vịnh Bắc Bộ và quần đảo Hoàng Sa thuộc chủ quyền Việt Nam.   Hội Nghề cá Việt Nam cho rằng đây là hành động đơn phương, phi lý của phía Trung Quốc, xâm phạm nghiêm trọng chủ quyền của Việt Nam, vi phạm các quyền và lợi ích của Việt Nam trên vùng đặc quyền kinh tế (EEZ) của Việt Nam. Ngoài ra, lệnh này còn vi phạm luật pháp quốc tế, trong đó có Công ước của Liên Hiệp Quốc về Luật biển 1982 và các văn bản pháp lý liên quan, đi ngược lại Tuyên bố về ứng xử của các bên ở Biển Đông (DOC).   “Việc ban hành lệnh cấm và kéo dài thời gian cấm đánh bắt cá trên Biển Đông gây nguy cơ đụng độ giữa lực lượng chấp pháp của Việt Nam và tàu cá của ngư dân Việt Nam với lực lượng hải cảnh phía Trung Quốc, cản trở hoạt động bình thường của tàu cá và ngư dân Việt Nam trên vùng biển thuộc chủ quyền Việt Nam” – văn bản của Hội Nghề cá Việt Nam nhấn mạnh.   Vài năm qua, Trung Quốc vẫn thực hiện các lệnh cấm biển với lý do bảo tồn tài nguyên. Nhưng kể từ năm 2021 tình hình được dự báo bắt đầu căng thẳng hơn, thu hút sự chú ý nhiều hơn từ các nước sau khi Trung Quốc thông qua Luật hải cảnh mới, cho phép hải cảnh nước này sử dụng vũ lực với tàu nước ngoài.   Xem ra không quá lời khi nhìn nhận Trung Quốc đang là gã đồ tể hung tợn trên đại dương./.  
......

Mark Zuckerberg có còn là “người đàn ông nguy hiểm nhất hành tinh”?

Trí Dân Lâu nay bà con khi bị chặn Nick, khoá Face hay bức xúc chửi anh là “thằng Mark xoăn” hay “thằng rể tàu”. Nhưng với hơn 3 tỷ người dùng và khối tài sản khổng lồ, ông chủ trẻ tuổi Mark Zuckerberg đang trị vì hành tinh ảo Facebook của mình bằng cách có thể nắm mọi cuộc trò chuyện, biết mọi sở thích của thần dân trong một Quốc gia ảo rộng lớn hơn bất kỳ một quốc gia thực tế nào khác trên trái đất. Chính vì vậy Mark được cho là “người đàn ông nguy hiểm nhất hành tinh”. Mark tên đầy đủ là Mark Elliot Zuckerberg sinh 14/05/1984 trong gia đình có ba dòng máu Áo, Đức và Ba Lan gốc Do Thái. Ngay từ khi còn nhỏ Mark đã tỏ ra là một thần đồng chính hiệu với sản phẩm đầu tiên khi 6 tuổi là phần mềm ZuckNet để kết nối giữa bệnh nhân và phòng khám nha khoa của cha mình. Năm 12 tuổi nhận ra tài năng của Mark người cha đã thuê một gia sư phần mềm dạy kèm nhưng chẳng bao lâu thầy giáo phải đầu hàng vì Mark giỏi hơn mình. Lên trung học Mark được học ở trường trung học danh giá nhất nước Mỹ là Phillips Exeter Academy danh giá hàng đầu nước Mỹ. Trong thời gian học tại đây Mark đã giành được các giải thưởng về Toán, Vật lý, Thiên văn và nghiên cứu cổ điển. Hết trung học Mark vào đại học danh tiếng Harvard University. Tại đây Mark tạo ra phần mềm Coursematch, sau đó không lâu anh lại tạo ra phần mềm FaceMash để học sinh trong trường có thể tự chọn môn học. Nhưng phần mềm này cũng khiến Mark sém bị đuổi học vì nó bị tố vi phạm quyền riêng tư của nhiều người và phải gỡ bỏ không lâu sau đó. Vào tháng 1/2004 Facebook chính thức ra đời và nhận thấy tiềm năng của nó, Mark quyết định bỏ dở đại học Harvard để toàn tâm phát triển phần mềm này. Một điều khiến Fb khá chật vật ban đầu đó là việc chỉ 3 tuần sau khi ra đời Mark bị kiện bởi 3 sinh viên khác trong trường với tố cáo Mark hứa viết phần mềm thuê cho họ nhưng lại bùng và ăn cắp ý tưởng để viết thành sản phẩm Facebook cho riêng mình. Vụ kiện kéo dài khá lâu và sau này Mark đã phải trả cho họ 1.2 triệu cổ phiếu FB trị giá 300 triệu USD. Sau khi cầm số tiền “nho nhỏ” đủ để mua máy bay riêng thì 3 người bạn cũng im lặng. Đến năm 2007 khi mới 23 tuổi, cái tuổi mà hầu hết đang vác đơn đi xin việc với số năm kinh nghiệm bằng 0 thì Mark đã tự mình là tỷ phú trẻ nhất thế giới. Năm 2012 Mark kết hôn với Priscilla Chan, một người phụ nữ Việt gốc Hoa là con của một cặp vợ chồng người Mỹ nhập cư vốn là những người thuyền nhân chạy trốn khỏi Việt Nam sau chiến tranh. Bản thân Priscilla cũng là một cựu sinh viên của Đại học Harvard và cô gặp Mark tại đây từ năm 2003, sau này theo tự sự của Mark thì “Tuy Harvard không mang cho tôi tấm bằng Đại học nhưng tôi đã có cho mình từ nơi đây một người phụ nữ tuyệt vời”. Song song với sự bùng nổ và lợi ích không thể phủ nhận của Facebook thì cũng có vô số tai tiếng xẩy ra với MXH này mà ai cũng biết như kiểm duyệt thông tin, bán dữ liệu người dùng... Với khả năng thao túng hàng tỷ người dùng trên Internet và khối tài sản khổng lồ của mình Mark được mệnh danh là “người nguy hiểm nhất hành tinh”. Nhưng những ngày qua khi cổ phiếu công ty mẹ Meta lao dốc có khi trong một ngày mất hơn 200 tỷ vốn hoá vì lý do người dùng giảm sút, bản thân Mark mất đi 31 tỷ USD và không còn đứng trong hàng ngũ 10 người giàu nhất hành tinh. Phải chăng đế chế của Mark đã đến hồi sụp đổ? Hình: Mark Juckerberg cưỡi trâu ở SaPa trong một lần thăm Việt Nam./.  
......

Thư ngỏ của Tướng ba sao Ivashov Leonid Grigoryevich gởi tổng thống và toàn dân LB Nga

Nước Nga còn có những tướng lĩnh sáng suốt bản lĩnh,  Chủ tịch “Hội đồng Sĩ quan toàn Nga” Tướng 3 sao Ivashov Leonid Grigoryevich đã viết Bài diễn văn gửi Tổng thống và công dân Liên bang Nga “Đêm trước Chiến tranh”: Diễn văn của Hội đồng sĩ quan toàn Nga gởi Tổng thống và công dân Liên bang Nga Ngày nay nhân loại đang sống trong cảnh đề phòng chiến tranh. Và chiến tranh là sự mất mát không thể tránh khỏi về nhân mạng, sự tàn phá, đau khổ của đông đảo người dân, sự phá hủy đời sống bình thường, sự vi phạm các hệ thống quan trọng của các quốc gia và các dân tộc. Một cuộc chiến tranh lớn là một thảm kịch lớn, và là tội ác nghiêm trọng của một ai đó. Tình cờ Nga là trung tâm của thảm họa sắp xảy ra này. Và, có lẽ, đây là lần đầu tiên trong lịch sử nước Nga. Trước đây, Nga (Liên Xô) đã tiến hành các cuộc chiến tranh ngoài ý muốn (có chính nghĩa) và theo quy luật, khi không còn lối thoát nào khác, khi lợi ích sống còn của nhà nước và xã hội bị đe dọa. Và điều gì đang đe dọa sự sinh tồn của chính nước Nga ngày nay, và liệu có những mối đe dọa như vậy không? Có thể lập luận rằng thực sự có một mối đe dọa — đất nước đang trên đà hoàn thành lịch sử của mình. Tất cả các khu vực quan trọng, gồm cả nhân khẩu, đang dần suy thoái và tốc độ tuyệt chủng của quần thể đang phá vỡ kỷ lục thế giới. Và suy thoái có bản chất là hệ thống, và trong bất kỳ hệ thống phức tạp nào, sự phá hủy một trong các yếu tố có thể dẫn đến sự sụp đổ của toàn bộ hệ thống. Và đây, theo chúng tôi, là mối đe dọa chính đối với Liên bang Nga. Nhưng đây là hiểm họa có tính chất nội tại, xuất phát từ mô hình nhà nước, phẩm chất của quyền lực và trạng thái xã hội. Và những lý do hình thành nó là bên trong: sự bất lực của mô hình nhà nước, sự bất lực hoàn toàn và thiếu chuyên nghiệp của hệ thống quyền lực và hành chính, sự thụ động và vô tổ chức của xã hội. Ở trạng thái này, bất kỳ quốc gia nào cũng không trường tồn được. Đối với các mối đe dọa bên ngoài, chúng chắc chắn có mặt. Nhưng, theo đánh giá của chuyên gia của chúng tôi, chúng hiện không mang tính chỉ trích, đe dọa trực tiếp đến sự sinh tồn của nhà nước Nga, và những lợi ích sống còn của nó. Nhìn chung, sự ổn định chiến lược vẫn được duy trì, vũ khí hạch tâm nằm trong tầm kiểm soát đáng tin cậy, các lực lượng NATO không xây dựng và không có hoạt động đe dọa. Do đó, tình hình đang quấy lên xung quanh Ukraine, trước hết là do nhân tạo, đánh thuê về bản chất đối với một số lực lượng bên trong, gồm cả Liên bang Nga. Kết quả của sự sụp đổ của Liên Xô, trong đó Nga (Yeltsin) đóng vai trò quyết định, Ukraine trở thành một quốc gia độc lập, một thành viên của Liên Hiệp Quốc và phù hợp với Điều kiện 51 của Hiến chương LHQ, có quyền bảo vệ cá nhân và tập thể. Lãnh đạo Liên bang Nga vẫn chưa công nhận kết quả trưng cầu dân ý về sự độc lập của Donetsk People’s Republic (Nước Cộng hòa Nhân dân Donetsk, DPR) và Luhansk People’s Republic (Nước Cộng hòa Nhân dân Luhansk, LPR), trong khi ở cấp chính thức hơn một lần, kể cả trong quá trình đàm phán hiệp nghị Minsk, đã nhấn mạnh sự thuộc về lãnh thổ và dân số của họ đối với Ukraine . Bản đồ vùng đệm do Nghị định thư Minsk được thiết lập trong Chiến tranh ở Donbas. Nguồn: Goran tek-en Người ta cũng đã nhiều lần nói ở cấp cao về mong muốn duy trì quan hệ bình thường với Kiev, không loại trừ quan hệ đặc biệt với DPR và LPR. Vấn đề về nạn diệt chủng do Kiev gây ra ở các khu vực đông nam đã không được nêu ra ở LHQ hay OSCE. Đương nhiên, để Ukraine vẫn là một nước láng giềng thân thiện với Nga, Nga cần phải chứng minh được sức hấp dẫn của mô hình nhà nước và hệ thống quyền lực của Nga. Nhưng Liên bang Nga đã không trở thành một nhà nước như vậy, mô hình phát triển và cơ chế chính sách đối ngoại hợp tác quốc tế của nó đã đẩy lùi hầu hết các nước láng giềng, và không chỉ thế. Việc Nga chiếm đóng Crimea và Sevastopol và cộng đồng quốc tế không công nhận chúng thuộc Nga (và do đó, số lớn các quốc gia trên thế giới vẫn coi họ là thuộc về Ukraine) cho thấy một cách thuyết phục sự thất bại trong chính sách đối ngoại của Nga, và sự kém hấp dẫn về mặt đối nội. Những nỗ lực để người khác phải “yêu” Liên bang Nga và giới lãnh đạo của nó bằng một tối hậu thư và những lời đe dọa sử dụng vũ lực là vô nghĩa và cực kỳ nguy hiểm. Trước hết, việc sử dụng vũ lực quân sự chống lại Ukraine sẽ đặt ra câu hỏi về sự hiện hữu của chính nước Nga như là một quốc gia; thứ hai, nó sẽ mãi mãi khiến người Nga và người Ukraine trở thành kẻ thù không đội trời chung. Thứ ba, sẽ có hàng ngàn (hàng chục ngàn) người khỏe mạnh ở bên này và bên kia chết trẻ, điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tình hình nhân khẩu trong tương lai ở hai nước đang hấp hối của chúng ta. Trên chiến trường, nếu điều này xảy ra, quân đội Nga sẽ phải đối phó với không chỉ quân nhân Ukraine, trong số họ sẽ có nhiều người Nga, mà còn cả quân nhân và quân chiến cụ từ nhiều nước NATO, và các quốc gia thành viên của liên minh sẽ có nghĩa vụ khai chiến với Nga. Tổng thống Cộng hòa Thổ Nhĩ Kỳ R. Erdogan nêu rõ Thổ Nhĩ Kỳ sẽ chiến đấu theo phe nào. Và có thể giả định rằng hai đội quân dã chiến Thổ Nhĩ Kỳ và một hạm đội sẽ được lệnh “giải phóng” Crimea và Sevastopol và có thể xâm lăng cả Caucasus. Nga chắc chắn sẽ bị xếp vào danh sách những quốc gia đe dọa hòa bình và an ninh quốc tế, sẽ chịu những lệnh trừng phạt nặng nề nhất, sẽ biến thành kẻ thù của cộng đồng thế giới, và có thể sẽ bị tước bỏ tư cách một quốc gia độc lập. Tổng thống và chính phủ, bộ quốc phòng không thể không hiểu hậu quả như vậy, họ không ngu đến vậy. Đánh giá của tình báo Mỹ về hoạt động di chuyển của quân đội Nga gần biên giới Nga-Ukraine (ngày 3 tháng 12 năm 2021). Theo ước tính, Nga đã di chuyển khoảng 70.000 quân, phần lớn ở khoảng cách từ 100 đến 200 km (62 đến 124 dặm) từ biên giới Nga-Ukraine. Các ước tính cho rằng con số có thể tăng lên 175.000. Nguồn: wikipedia.org   Nguồn © 2022 DCVOnline   https://www.dcvonline.net/2022/02/07/thu-ngo-cua-tuong-ba-sao-ivashov-leonid-grigoryevich-goi-tong-thong-va-toan-dan-lb-nga/?fbclid=IwAR2piXJjvLfBpWkgBwItDV9hfdxedEzpLlWlE0jl1iwaoyIodXXODCSQC- Nguồn: Обращение Общероссийского офицерского собрания к президенту и гражданам Российской Федерации (Appeal of the All-Russian Officers’ Assembly to the President and citizens of the Russian Federation) | Ивашов Леонид Григорьевич (Ivashov Leonid Grigoryevich) | ОБЩЕРОССИЙСКОЕ ОФИЦЕРСКОЕ СОБРАНИЕ (ALL-RUSSIAN OFFICER ASSEMBLY) | Jan 31, 2022.
......

Nga: Sẵn sàng leo thang hoặc xuống thang trong đối đầu truyền thông tùy theo Đức

Ngày 4/2, Nga tuyên bố sẽ đáp lại tương xứng nếu Đức muốn chấm dứt cuộc đụng độ về truyền thông giữa hai bên, nhưng cũng sẽ leo thang căng thẳng nếu như Berlin chọn làm như vậy. Một ngày trước đó, Nga cho biết họ đã đóng cửa hoạt động đối với đài truyền hình Đức Deutsche Welle ở Moscow và tước giấy tờ làm việc của nhân viên đài này để đáp lại việc Berlin cấm phát sóng kênh RT DE của Nga. Các nhân viên của đài Deutsche Welle đã trả lại thẻ làm việc, và chi nhánh của đài ở Moscow đã phải ngừng làm việc vào ngày 4/2. Tuy nhiên, đài DW cho biết các phóng viên của họ vẫn chưa bị yêu cầu rời khỏi Nga. Tranh chấp càng làm rạn nứt thêm mối quan hệ vốn đang căng thẳng liên quan đến việc khởi động đường ống dẫn khí đốt Nord Stream 2 (Dòng chảy phương bắc 2) dưới biển từ Nga đến Đức, vốn cần phải có sự chấp thuận của cơ quan quản lý Đức. Maria Zakharova, người phát ngôn của Bộ Ngoại giao Nga, nói trong cuộc họp báo hàng tuần rằng quả bóng đang ở phía sân của Đức. “Nếu Đức leo thang, chúng tôi sẽ đáp trả theo tương ứng. Nếu Đức bình thường hóa tình hình, chúng tôi sẽ đáp lại tương tự, chúng tôi cũng sẵn sàng bình thường hóa tình hình”. Konstantin Kosachyov, Phó chủ tịch Hạ viện Nga, cho biết Thủ tướng Đức Olaf Scholz và Tổng thống Nga Vladimir Putin sẽ thảo luận về vấn đề này khi họ gặp nhau tại Moscow vào ngày 15/2. Ông cho biết Nga sẵn sàng hủy bỏ quyết định về đài truyền hình Deutsche Welle nếu Đức thay đổi lập trường về RT DE. Chính phủ Đức mô tả động thái của Nga đối với đài DW là “hoàn toàn vì chính trị”./.
......

Putin và Tập … một trục ma quỷ mới

Cả Vladimir Putin và Tập Cận Bình (trong ảnh cùng) đều là người nghiên cứu lịch sử, và hai vị tổng thống chuyên quyền suốt đời này đã nghiên cứu lý do tại sao những thách thức trước đây đối với bá quyền phương Tây lại thất bại, chẳng hạn như sự thiếu phối hợp giữa Đức Quốc xã và Đế quốc Nhật Bản trong chiến tranh Putin và Tập … một trục ma quỷ mới: Trung Quốc và Nga đang thành lập một đội chung tại Thế vận hội mùa đông và nhằm mục đích phá vỡ sức mạnh của phương Tây DAILY MAIL By MARK ALMOND – 5 February 2022 Ba Sàm lược dịch Thế vận hội mùa đông đã bắt đầu tại Bắc Kinh – và Trung Quốc cùng Nga đang thành lập một đội chung. Tham vọng của họ không phải là giành huy chương vàng ở môn bi sắt hay khúc côn cầu trên băng – mà là phá tan một lần và mãi mãi thế giới được định hình bởi phương Tây kể từ năm 1945. Vào cuối Thế chiến II, Anh, Mỹ và Nga của Stalin đã đánh bại các cường quốc phe Trục gồm Đức, Ý và Nhật Bản. Nửa thế kỷ sau, sau vụ tấn công 11/9, Tổng thống Hoa Kỳ George W Bush đã mô tả một ‘Trục Ác ma’ mới: Iran, Iraq và Triều Tiên, những quốc gia mà ông cáo buộc tài trợ cho chủ nghĩa khủng bố trên khắp thế giới. Và giờ đây, một trục tội ác mới đang đe dọa làm lung lay nền tảng an ninh toàn cầu và vẽ lại bản đồ địa chính trị của hành tinh. Cả Vladimir Putin và Tập Cận Bình đều là người nghiên cứu lịch sử, và hai vị tổng thống chuyên quyền này suốt đời đã nghiên cứu lý do tại sao những thách thức trước đây đối với bá quyền phương Tây lại thất bại, chẳng hạn như sự thiếu phối hợp giữa Đức Quốc xã và Đế quốc Nhật Bản trong chiến tranh. Họ sẽ không lặp lại những sai lầm như vậy. Tại Bắc Kinh hôm qua, Putin và ông Tập đã gặp nhau và có một màn trình diễn được dàn dựng cẩn thận và chỉn chu. Putin ca ngợi mối quan hệ ‘chưa từng có’ của đất nước ông với Trung Quốc và trong một tuyên bố chung, hai nhà lãnh đạo chỉ trích các cường quốc phương Tây vì được cho là đã can thiệp vào công việc của họ. Trung Quốc cáo buộc Mỹ kích động các cuộc biểu tình ở Hồng Kông và củng cố nền độc lập của Đài Loan, trong khi Nga cáo buộc Mỹ gây bất ổn cho Ukraine. Không giống như Thế vận hội Mùa hè 2008 ở Bắc Kinh, khi các nhà lãnh đạo phương Tây cổ vũ các vận động viên của nước họ, các nhà lãnh đạo NATO đã từ chối cuộc thi hiện tại trong bối cảnh cái gọi là ‘tẩy chay ngoại giao’. Nhưng để cho thấy tầm quan trọng của các cuộc đàm phán này đối với Nga và Trung Quốc, Putin – người đã tránh cuộc họp G20 năm ngoái và Cop26 – đã thực hiện một trong những chuyến đi hiếm hoi bên ngoài Điện Kremlin kể từ khi đại dịch bắt đầu. Ông Tập đã không rời biên giới Trung Quốc kể từ khi bệnh dịch bắt đầu ở đất nước ông vào năm 2019. Nhưng giờ đây, cuối cùng ông đã được tụ hội với nhà lãnh đạo Nga mà ông gọi là ‘người bạn cũ’ của mình: hai người đã gặp nhau 38 lần. Sắp tới hai nước dự kiến ​​sẽ ký tới 15 thỏa thuận, bao gồm các thỏa thuận thương mại và kinh doanh, kế hoạch khám phá Mặt trăng cùng nhau và quan trọng là làm việc để bù đắp cái mà họ gọi là ‘tác động tiêu cực của các lệnh trừng phạt đơn phương’ – chẳng hạn như những gì phương Tây có thể áp đặt nếu Moscow xâm lược Ukraine sau Thế vận hội, trong khi các nhà phân tích ngày càng phỏng đoán nó sẽ xảy ra. Đội tuyển Ukraine tham gia lễ khai mạc Thế vận hội mùa đông ở Bắc Kinh   Về điểm đó, Trung Quốc ngày càng làm rõ rằng họ ủng hộ Nga trong tranh chấp với phương Tây về khả năng bành trướng của NATO – cái cớ của Putin cho bất kỳ cuộc xâm lược nào. Ngay cả khi một liên minh quân sự chính thức giữa hai quốc gia chưa được ký kết, liệu họ có cần một liên minh khi đã cùng đồng ý về ‘mối đe dọa’ hay không? Bên ngoài lĩnh vực quân sự, Nga đã cho thấy rằng họ sẵn sàng xây dựng một đường ống dẫn khí đốt mới khổng lồ qua thảo nguyên Mông Cổ và đến Trung Quốc. Tất cả những thỏa thuận này, với nhiều hợp đồng được cho là đang trong quá trình thực hiện, sẽ giúp tăng cường ‘sự liên minh ngày càng chặt chẽ hơn’ của hai quốc gia rộng lớn này. Năm ngoái, Trung Quốc và Nga đã gia hạn hiệp ước 20 năm về ‘hợp tác hữu nghị’ trong khi bằng lòng gần 150 tỷ đô la trong thương mại song phương và tuyên bố rằng quan hệ của họ đã đạt đến “mức cao nhất” trong lịch sử. Không giống cái như Trục chắp vá những năm 1930, hay Trục Ác ma nhỏ bé đã thống trị các cuộc thảo luận an ninh toàn cầu vào buổi bình minh của thế kỷ này, Nga và Trung Quốc hiện đại đã dành nhiều năm để phát triển mối quan hệ đối tác sâu sắc và mật thiết trên nhiều lĩnh vực. Từ sự hợp tác chặt chẽ trong Hội đồng Bảo an Liên hợp quốc đến các cuộc diễn tập quân sự chung, những người cầm quyền của họ ngày càng hoạt động song song với nhau. Không giống như các chính trị gia phương Tây phải đối mặt với việc cứ vài năm một lần bị đuổi khỏi chức vụ, Putin và Tập được tự do suy nghĩ và lập kế hoạch trong nhiều thập kỷ. Họ cùng coi thường dân chủ, nhân quyền và tự do cá nhân – trong khi tham vọng của họ có thể bổ sung cho nhau một cách kỳ lạ. Chiếm Ukraine. Putin đang bắt nạt nước láng giềng của mình, cố gắng làm cho Kiev từ bỏ mọi hy vọng gia nhập NATO, đồng thời tìm cách làm suy yếu liên minh do Mỹ dẫn đầu bằng cách buộc Washington từ chối tư cách thành viên Ukraine. Tất cả những trò chơi mang tính chiến tranh và phô trương này xứng hợp với Bắc Kinh – rồi kế đến có thể tăng cường luận điệu của riêng mình về việc chiếm lại Đài Loan. Sau đó là thương mại toàn cầu, trong đó những phát triển quan trọng đang giúp Nga và Trung Quốc– với đường biên giới chung dài 2.500 dặm – chuyển hướng ngày càng gần nhau hơn. Vì trên danh nghĩa, Trung Quốc Cộng sản đã chấp nhận nền kinh tế thị trường một cách khoái trá, khi cơ sở sản xuất rộng lớn của nước này đã thâm nhập sâu vào xã hội phương Tây. Trong khi đó, Nga có nguồn tài nguyên thiên nhiên vô cùng phong phú, bao gồm dầu mỏ, khí đốt, kim loại, gỗ và thực phẩm. Điều này làm cho nó trở thành một đối tác quan trọng của Trung Quốc, nơi có ngành công nghiệp đang bùng nổ có nhu cầu vô độ đối với những mặt hàng này. Giờ đây, khi quan hệ với Mỹ xấu đi, Bắc Kinh trở nên lo lắng rằng chuỗi cung ứng toàn cầu của họ có thể dễ bị tổn thương trước một cuộc phong tỏa tiềm tàng của hải quân Mỹ. Điều này đã thúc đẩy Trung Quốc coi Nga là đối tác chiến lược và nguyên nhiên liệu chủ chốt của mình. Hai nước đang lên kế hoạch định hướng lại phần lớn hoạt động thương mại của họ từ đường biển – và các tuyến đường bộ qua Trung Á: cái gọi là ‘Con đường Tơ lụa Mới’. Sau đó là tuyên truyền. Ở phương Tây, Nga và Trung Quốc ngày càng trơ ​​tráo trong nỗ lực tác động đến chính sách và định hình mối quan hệ công chúng. Như báo Daily Mail đã đưa tin rộng rãi, Bắc Kinh trong nhiều năm đã mua ‘bạn bè’ ở những nơi có ảnh hưởng – từ Quốc hội của chúng ta đến các trường Oxbridge (hai đại học Oxford và Cambridge). Toan tính này đã làm được nhiều điều để bắt phải câm họng những lo lắng về chế độ đàn áp của nó. Dòng tiền khổng lồ từ năng lượng của Nga đã mang lại cho nước này nguồn lực để mua các nhà vận động hành lang và liên kết các khu vực có giá trị của Thành phố Luân Đôn với các nhà tài phiệt của họ – chứng minh cho câu châm ngôn của Lenin rằng các nhà tư bản sẽ bán cho bạn sợi dây mà bạn sẽ dùng để treo cổ họ. 1680. Nguy cơ khi các trường đại học Mỹ nhận hàng tỷ USD từ Trung Quốc và nước khác 3108. Mỹ đưa ra cảnh báo về ‘tiền bẩn’ của Nga ở Anh: Các nhà ngoại giao lo ngại các biện pháp trừng phạt tài chính sẽ không hiệu quả với Putin nếu ông xâm lược Ukraine, vì tiền mặt bất hợp pháp từ các đồng minh đầu sỏ của ông đang ‘cố thủ’ ở London 3113. Giới thượng lưu Trung Quốc đã trả khoảng 31 triệu đô la cho Hunter và người nhà Biden 3114. Thách thức thực sự của Trung Quốc không phải là quân sự. Sẽ thật là ngây thơ khi nghĩ rằng vì các giá trị phương Tây ‘tốt hơn’ so với các giá trị độc tài, nên chúng ta chắc chắn sẽ chiến thắng trong trận chiến khó khăn này. Sự xoa dịu thiển cận của Anh vào những năm 1930, cùng với cách tiếp cận theo chủ nghĩa cô lập của Mỹ khi đó đã gần như chứng kiến ​​sự sụp đổ của nền văn minh phương Tây. Đối với xã hội thịnh vượng vững mạnh của chúng ta, Putin và Tập không phải là những người Hiter hiện đại. Nhưng họ có đầu óc chiến lược – và tổng hợp các nguồn lực khổng lồ của họ để phá hoại lối sống của chúng ta. Đó là một thách thức to lớn như thách thức mà chúng ta từng phải đối mặt trong thế kỷ trước – và nó sẽ không biến mất. DAILY MAIL By MARK ALMOND – 5 February 2022 Ba Sàm lược dịch   
......

Putin có dám đánh Ukraine không?

Nguyễn Doãn Đôn Bài viết mang quan điểm chủ quan của riêng tôi; Có pha chút trào phúng. Nhưng số liệu tin tức là có thật. Mong bạn đọc chúng ta cùng nhau bàn luận. Xem Putin có dám cất quân sang Ukraine đánh không.   Putin sáng sớm nay điện sang Đức tâm sự với tôi là anh ta không muốn cho nước láng giềng, ngày xưa từng nằm trong Liên bang Xô Viết là Ukraine ra nhập vào khối NATO. Vì như thế thì sẽ làm anh ta ăn không ngon, mà ngủ cũng chẳng yên. Đêm mà anh cứ trằn trọc như thế, chả làm được cái con mẹ gì, thì ngay cả vợ anh còn trẻ đẹp như thế thì đâu có thích.   Anh thề với tôi là anh phải chống lại sự bành chướng của NATO, quen thói gặm nhấm dần dần sang hướng Đông để mở mang bờ cõi, rồi lên mặt đe dọa sự bình yên của nước Nga, mà anh đang trị vì.   Putin thổ lộ là anh rất lo lắng và tức tối khi thấy Tình báo hàng ngày đưa tin cho anh biết là Ukraine càng ngày càng mạnh, càng quan hệ sâu và thân thiện với phương Tây và được phương Tây "chăm sóc" âm thầm có bài có bản.   Được tin này Putin không thể lờ đi được. Anh ta cho đó là một sự khiêu khích và đe dọa đến nền an ninh của Nga nói chung và cái ghế "Nga Hoàng" của anh nói riêng.   Cũng vì thế mà tình hình ở Biên giới giữa Nga và Ukraine rất căng thẳng. Putin cũng điện cho tôi biết chính xác là anh đã điều động 115.000 quân, 4.000 xe tăng và xe bọc thép, 110 máy bay chiến đấu và trực thăng nằm sát dọc Biên giới.   Ngoài khơi thì anh cũng khoe là có 75 tàu chiến, 6 tầu ngầm đang rải rác neo đậu, tuần diễu, giương oai tại Biển Đen. Hiện nay tất cả đã sẵn sàng chờ lệnh của anh để tràn sang Ukraine dạy cho họ một Bài học.   Tôi khen anh ta là: Ông chuẩn bị như thế là tốt và rất chu đáo. Tôi biết anh ta đã từng là Sinh viên học ở Đông Đức cũ, sau này hoạt động Tình báo cho Liên Bang Nga, một cao thủ đáng gờm. Là bạn thân thiết của Nguyên Thủ tướng Đức Schröder cho đến tận bây giờ.   Tôi khen lấy lòng anh, nhưng sau đó tôi xua tay khuyên anh là anh bày binh bố trận như thế để dọa dẫm và nắn gân xem phía bên kia phản ứng ra sao thì Ok, chứ đánh sang thật là ăn đòn nặng đó. Không đùa được đâu. Vì mấy ngày nay tôi theo dõi thì Mỹ, phương Tây, Châu Âu, khối NATO họ ngồi dạng háng ra họp bàn với nhau ngay sát trái nhà tôi, nên tôi nghe lỏm được hết. Bọn họ có vẻ đoàn kết để làm lông anh đó, nếu anh cả gan vỗ cánh bay sang đất U. Anh sửng sốt hỏi tôi:   - Tại sao, ông coi thường tôi thế ư?   - Tôi không coi thường anh. Nhưng lực lượng này của anh mà anh sang đánh VN thì anh thắng, vì VN bây giờ nó đang lơ lửng đu dây. Nên họ không có bạn chí cốt, để một lòng sống chết với nó. Chứ Ukrainer thì khác hẳn. Mặc dù khối NATO chưa kết nạp họ vào, nhưng họ đang trên con đường được NATO nâng đỡ, để Đất nước này sớm được vào cùng khối với họ. Vì hiện nay chưa đạt đủ những tiêu chí đề ra.   Vì thế hiện giờ Quân đội của họ được một số nước thành viên NATO huấn luyện và trang bị vũ khí rất ngon lành. Cục Tình báo Đức vừa rỉ tai tôi nói nhỏ là: hiện nay Quốc gia Anh đang huấn luyện, đào tạo lính cho họ, còn Đức thì vẫn cứ tuồn vũ khí sang trang bị cho 250.000 binh lính của Ukraune- Một lực lượng không hề nhỏ, so với 115.000 quân của anh. Mà anh sang là Dân họ cũng lao vào cầm lưỡi lê, giáo mác và đòn gánh tương lính của anh.   Máy bay và tầu chiến của Mỹ thì đang lởn vởn trên trời và ngoài khơi ở vùng Biển Đen. Biden lừ đừ thế mà cũng vừa lên tiếng sẵn sàng hậu thuẫn cho Ukrainer. Và cũng khoe trên TV cảnh máy bay Quân sự hạng nặng và đám lính Mỹ súng ống sáng lòa đang khuân vác lương thực khí tài chở sang Châu Âu. Phóng viên hỏi: có nhiều lính và vũ khí gửi sang đó không? Biden cười, nói: Cũng đủ dùng.   Tôi cũng khuyên Putin là năm 2014 anh ta bất thần đánh Ukrainer là giống Tầu cộng đánh chúng tôi năm 1979. Tức là chơi trò chó cắn trộm, nên anh làm cho Ukraine thất điên bát đảo, vãi linh hồn, suy yếu nhanh chóng và lấy được bán đảo Crimea về tay.   Ngày đó khu Biên giới của Ukraine y hệt Phía Bắc nước tôi là lực lượng rất mỏng manh ra chống trả. Mà kẻ thù lại rất là tinh nhuệ, chính quy. Họ toàn là dân quân du kích, dạng không đáng gì. Chứ bây giờ ở Ukraine thì họ mạnh gấp trăm lần rồi và lại có kinh nghiệm bài học cũ nữa. Nên anh liệu hồn đó!   Hơn nữa cuộc chiến xâm lược này là có tuyên bố đàng hoàng nên nó mang tinh thần và tính chất hoàn toàn khác so với cuộc chiến năm 2014. Về Lý và Luật là sẽ không có lợi cho anh. Nó sẽ là cái cớ do chính anh tạo ra để cho phương Tây, Mỹ cũng như khối NATO hay Liên minh Châu Âu sẵn sang dạy ngược lại anh một Bài học. Và Bài học này là không nhỏ!   Tôi xem TV thì thấy em yêu xinh xắn của tôi là Bộ trưởng ngoại giao Đức Annalena Baerbock, tuy người em bé nhỏ mà ăn nói đanh thép, mạch lạc, khẩu khí và rõ ràng lắm. Cô ấy không dừng việc gửi vũ khí và Quân trang, Quân dụng sang Ukraine như anh đòi hỏi và ra điều kiện đâu, và cô ta cũng không để yên đường dẫn khí đốt mới cứng dài 1320 Km từ Quê hương anh sang phương Tây bán đâu; Mặc dù Đức và các nước ở đây cũng rất cần hơi đốt của anh. Nhưng có lẽ anh cần tiền hơn là họ cần sưởi ấm... Annalena Baerbock   Bây giờ đặt giả thiết là Trời Phật giúp anh thắng Ukraine đi, thì anh cũng chết. Bởi anh sẽ tốn rất nhiều của chi cho cuộc chiến tranh phi nghĩa này. Mà quản lý Đất nước này thì còn khó hơn nhiều là đánh thắng nó. Có mỗi cái bán đảo Crimea nhỏ nhoi như vậy mà bây giờ anh còn bỏ bê, không quản nổi nữa là.   Tôi có cảm giác anh chiếm được Bán đảo này của Ukraine chả khác gì người ta vớ được cái Smartfon rất đẹp và hiện đại, nhưng lại thiếu akku. Anh để Bán đảo đó giờ thành ra Hòn đảo cách biệt, lửng lơ, vô chính phủ, toàn Xã hội đen và mafia hoạt động ở đó.   Người tài và các Hãng ở đó họ đã bỏ đi nơi khác, vì Xã hội loạn lạc không được như ngày còn thuộc vào đất Ukraine. Vị trí tuy đẹp tuyệt vời, nhưng mà giống VN chúng tôi tràn đầy tiêu cực và những chuyện nhố nhăng, nên khách du lịch toàn những dạng vớ vẩn tham rẻ đến đó thôi.   Người Dân ở Bán đảo ấy vừa rồi tôi có dịp qua mua mấy con tôm tươi về xay ra nấu canh, thì họ tâm sự là giờ họ chán ngán đến tận cổ rồi. Một em mặc quần áo tắm, làn da mịn màng, màu nâu nhạt, nằm ngửa trên bãi cát nói với tôi là cả nhà em không muốn theo nước Nga độc tài . Thành ra cái bán đảo này là “Hồn Trương Ba mà da hàng thịt” mất rồi . Họ ước ao ít ra cũng phải được trở lại như ngày xưa.   Nghĩa là việc Putin muốn biến Bán đảo Crimea thành Cu Ba như ngày xưa thời Chiến tranh lạnh là đã thất bại. Như VN chúng tôi thời tôi vẫn ca cẩm vớ va vớ vẩn là "Cu Ba thức thì VN ngủ; VN thức thì Cu Ba ngủ". Bây chừ "cả hai đầu nỗi nhớ" và xa thẳm kia đã te tua, lú lẫn và mệt mỏi hết cả rồi; Nên gà chưa lên chuồng đã lim dim đôi mắt, thì đánh đấm, canh gác cái gì? Ông Hồ và ông Phi đen thì đã bỏ trần gian, đang ôm nhau nhẩy múa dưới kia rồi...   Hơn nữa Chính phủ của Ukrainer khác hẳn với Chính phủ VN về Chất, là họ mong mỏi nền Dân chủ và ước ao, khát vọng được vào nhập khối NATO, mà Dân của họ cũng mong muốn y chang như thế. Nghĩa là Dân và Lãnh đạo đều đồng lòng. Chứ không như nước tôi Đảng thì kết Tầu mà Dân thì kết Tư bản và Đế quốc, nên nó mới bùng nhùng. "Trống đánh xuôi, mà kèn thổi ngược".   Vì thế mà anh đụng đến Ukraine, một Đất nước biết đoàn kết đồng lòng sẽ không hề ngon lành cho anh đâu. Tất nhiên có một số lực lượng ly khai ở Ukraine đứng lên hậu thuẫn cho anh, nhưng qua Tình báo Israel vừa báo cho tôi biết là mấy tay Tài phiệt “Ăn cơm quốc gia thờ ma CS” muốn theo anh, họ giàu có nhất bên Ukrainer, giàu hơn cả Vượng vin nước tôi, thì đều đã bị Chính phủ Ukraine khống chế hết cả rồi. Lực lượng Ly khai đã gần như bị vô hiệu hóa. Nên anh đừng hy vọng làm gì.   Tôi cũng đã báo cho Putin biết tin buồn là nhà Tài phiệt giàu nhất ở Ukraine, bạn thân của Putin có tên là Viktor Medvedschuk vừa bị Chính phủ Ukrainer quản thúc, vì tội phản Quốc. Viktor Medvedschuk Đó là chuyện chung ở Phương diện Quốc gia giữa nước Nga với Ukraine. Nhưng về Phạm trù cá nhân thì tôi cũng đã khản cả cổ khuyên Putin là phải cẩn thận vì cá nhân bản thân anh cũng có quá nhiều tội.   Hồ sơ đen của anh ta, tôi đọc lướt qua ở Cục Tình báo Liên Bang Đức BND (Bundesnachrichtendienst) thì có bao nhiêu là gạch đầu dòng: Nào là đầu độc, thủ tiêu, giết hại, bức bách người bất đồng chính kiến, ra lệnh xâm lược trái phép vào Lãnh thổ Ukraine và chiếm Bán đảo Crimea, làm hơn 6.000 người ở nước này thiệt mạng và phá phách, mức thiệt hại lên tới 90 tỷ Dollar...   Sau đó là dám cả gan can thiệp, phá rối bầu cử của Mỹ, Có 120 vụ bị cáo buộc là vì phạm luật Nhân quyền; Tội cho phá sản trái phép Công ty dầu mỏ Yukos trị giá 30 tỷ Dollar, Bắn rơi máy bay hành khách của Hãng Malaysia làm chết 298 người. Còn nhiều tội nữa, nhưng tôi không dám kể hết ra cho Putin, vì sợ anh hãi quá, lại buồn.   Tôi hy vọng lời khuyên của tôi Putin nên nghe, chứ xua quân sang Ukraine bây giờ là sai lầm. Mà ngay trong Nội Các của anh ta, cũng không phải tất cả người ta đều giơ tay cao ủng hộ anh. Chưa kể trong nước Nga của anh thì cũng nhiều phe phái, họ chẳng ưng gì anh- Một kẻ Độc tài. Bây giờ họ đang nằm yên chờ thời.   Tóm lại, nếu phương Tây, Mỹ, khối NATO và Liên minh Châu Âu cứ đoàn kết một lòng thì Putin kiểu gì cũng thua. Tới đây Putin và các phe sẽ còn ngồi họp tiếp. Nhưng Thế của Putin xem ra chưa đủ mạnh , nên không thể đặt ra điều kiện cho các nước kia tuân thủ được, những gì mà như anh ta muốn. Nghĩa là Ukraine vẫn là mối lo cho anh. Họ bắt tay hay kết bạn với ai, anh hận lắm, tức nổ cả con ngươi, nhưng không thể can thiệp được. Muốn can thiệp được thì anh phải thực sự mạnh. Vậy thì anh làm Bá chủ Thế giới rồi! Điều đó là không tưởng!   Nếu không xảy ra Chiến tranh thì là tốt nhất. Nhưng đồng nghĩa với việc Putin im ỉm thua. Vì sao? Vì Putin không cấm được sự ảnh hưởng của NATO với Ukraine, như anh ta đã đòi hỏi. Bởi cái thế của anh mang ra bàn đàm phán yếu hơn với phe Liên minh quá mạnh kia. Mà họ mạnh thì họ không bao giờ nhượng bộ. Mà thương anh thì họ không thương. Để nuôi ong tay áo à?   Nguyễn Doãn Đôn  
......

Tân dân biểu Quốc hội Liên bang Đức bảo trợ cho Hoàng Đức Bình

VETO! Mạng lưới Người Bảo vệ Nhân quyền ***** Ngày 26 tháng 1 năm 2022, ông Julian Pahlke, dân biểu Quốc hội Liên Bang Đức, ra thông báo về việc nhận bảo trợ cho ông Hoàng đức Bình, một người hoạt động bảo vệ nghiệp đoàn và môi sinh ở Việt Nam trong khuôn khổ của chương trình "Dân biểu bảo vệ Dân biểu" của Quốc hội. Ông Pahlke, sinh năm 1991, xuất thân là nhà hoạt động nhân quyền. Từ năm 2016 ông dấn thân ra biển cứu các thuyền nhân trên Địa Trung Hải và giúp họ được định cư. Sau đó ông trở thành nhà vận động chính sách cứu thuyền nhân ở Liên Hiệp Quốc, Nghị viện Âu Châu, Uỷ Ban Liên minh Âu Châu (EU) và Quốc hội Liên bang Đức. Trước khi trúng cử vào Nhiệm khóa 20, ông là phụ tá cho Phó chủ tịch Quốc hội Liên bang Đức Claudia Roth. Ông hiện là thành viên của Uỷ ban Chuyên trách Liên minh Âu Châu, Uỷ ban Nội vụ và Quê hương cũng như thành viên dự khuyết của Uỷ ban Nhân quyền của Quốc hội Liên Bang Đức. Bản dịch tiếng Việt 
của tổ chức VETO! Human Rights Defenders‘ Network 
(VETO! Mạng lưới Người Bảo vệ Nhân quyền) 
Email: [email protected], Web: www.veto-network.org 
 Thông cáo báo chí của Dân biểu Julian Pahlke V/v: Nhận bảo trợ Hoàng Đức Bình 
trong Chương trình "Dân biểu bảo vệ Dân biểu" của Quốc hội Liên Bang Đức Ngày 26 tháng 1 năm 2022 Dân biểu Julian Pahlke, thuộc Khối Liên minh 90/Đảng Xanh, đã nhận bảo trợ cho ông Hoàng Đức Bình, một người hoạt động bảo vệ môi trường và nghiệp đoàn ở Việt Nam trong khuôn khổ của Chương trình "Dân biểu bảo vệ Dân biểu" của Quốc hội Liên Bang Đức. Là một người hoạt động bảo vệ môi trường, hoạt động nghiệp đoàn và blogger, ông Hoàng Đức Bình đã và vẫn đang đấu tranh bảo vệ cho quyền dân sự và chính trị tại Việt Nam. Ông đã tường trình về những thảm họa môi trường dọc theo bờ biển Việt Nam do tập đoàn Formosa Thép Hà Tĩnh của Đài Loan gây ra năm 2016 và đứng ra đòi bồi thường cho các nạn nhân. Ông đã đấu tranh cho việc thành lập nghiệp đoàn độc lập trong nhiều năm trời. Chính phủ Việt Nam đã đối phó vô cùng nặng tay đối với sự dấn thân kiên quyết của ông: vào tháng 2 năm 2018 họ kết án ông 14 năm tù với tội danh "Chống người thi hành công vụ" và "Lợi dụng quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích nhà nước". Như vậy ông đã trở thành một trong nhiều tù nhân chính trị ở Việt Nam bị giam giữ vì những các buộc giả tạo và trong điều kiện tồi tệ của nhà tù An Điềm khét tiếng. Việc giam giữ trong điều kiện tồi tệ đã càng làm cho sức khoẻ của ông thêm giảm sút. Đại dịch Corona với những biện pháp hạn chế liên quan đã càng làm cho tình trạng của Bình và tất cả những tù nhân khác thêm tồi tệ. Hồi tháng 8 năm 2018 Tổ Công tác về Giam giữ Độc đoán của LHQ đã liệt việc giam giữ ông vào loại độc đoán. Tuy vậy ông Hoàng Đức Bình vẫn còn bị giam giữ đến nay. Julian Pahlke nhận định: "Những người bảo vệ nhân quyền ở khắp nơi trên thế giới ngày càng bị o ép. Chương trình "Dân biểu bảo vệ Dân biểu" của Quốc hội Liên Bang Đức là một công cụ tốt và quan trọng để cho dân biểu Đức có thể hỗ trợ và bảo vệ cho quyền của những người này. Riêng cá nhân tôi xem trọng việc việc dùng tư cách dân biểu để dấn thân bảo vệ cho những người bị đàn áp nặng nề như Hoàng Đức Bình. Tôi kêu gọi trả tự do tức khắc và vô điều kiện cho Hoàng Đức Bình." Chương trình "Dân biểu bảo vệ Dân biểu" là một sáng kiến của Uỷ Ban nhân quyền Quốc hội Liên Bang Đức. Mục đích của nó là giúp các dân biểu Quốc hội Liên Bang Đức có cơ hội hỗ trợ và bảo vệ cho các đồng nghiệp và những người bảo vệ nhân quyền ở nước khác. Nhiều đồng nghiệp và nhà hoạt động ở nước khác đã không có điều kiện hoạt động như các dân biểu Đức nên đã phải sống trong sợ hãi, bị đe dọa hay bị truy nã trong khi làm nhiệm vụ. ***** Nguyên bản tiếng Đức Thông cáo Báo chí của dân biểu Julian Pahlke https://www.facebook.com/107391010977985/posts/481741563542926/ Julian Pahlke Ich habe im Programm „Parlamentarier schützen Parlamentarier“ (PsP) des Deutschen Bundestages die Patenschaft für den vietnamesischen Umweltaktivisten und Gewerkschaftler Hoàng Đức Bình übernommen.
Ich fordere seine sofortige Freilassung. Als Umweltaktivist, Blogger und Gewerkschaftler trat und tritt Hoàng Đức Bình für die Einhaltung der Bürger- und Menschenrechte in Vietnam ein. Er berichtete über massive Umweltschäden entlang der vietnamesischen Küste, die im Jahr 2016 durch das taiwanesische Unternehmen Formosa Ha Tinh Steel Corporation verursacht wurden und setzte sich dafür ein, dass die Opfer entschädigt werden. Seit Jahren kämpft er für unabhängige Gewerkschaften. Sein unerschrockenes Engagement reagiert die vietnamesische Regierung mit voller Härte: Im Februar 2018 wurde Bình wegen „Widerstands gegen Personen in Ausübung eines öffentlichen Amtes“ und „Missbrauchs demokratischer Freiheiten zur Schädigung staatlicher Interessen“ zu 14 Jahren Haft verurteilt. Damit ist er einer von zahlreichen politischen Häftlingen in Vietnam, die aufgrund fadenscheiniger Anklagen unter miserablen Bedingungen im berüchtigten Gefängnis An Diem inhaftiert sind. Aufgrund der schlechten Haftbedingungen verschlechtert sich sein Gesundheitszustand stetig. Die Corona-Pandemie und die damit einhergehenden Einschränkungen haben die Situation für Bình und alle anderen Inhaftierten weiter verschärft. Bereits im August 2018 erklärte die UN-Arbeitsgruppe zu willkürlicher Haft seine Inhaftierung für willkürlich. Dessen ungeachtet ist Hoàng Đức Bình nach wie vor im Gefängnis. Menschenrechtsverteidiger*innen geraten weltweit immer stärker unter Druck. Das PsP-Programm des Deutschen Bundestages ist ein gutes und wichtiges Instrument, mit dem Abgeordnete sie unterstützen und ihre Rechte eintreten können. Es ist mir wichtig mein Mandat auch zu nutzen, um mich für Menschen, wie Hoàng Đức Bình, die massive Repression erfahren, einzusetzen. Ich fordere seine sofortige und bedingungslose Freilassung. Ziel des Programms „Parlamentarier schützen Parlamentarier“, eine Initiative des Menschenrechtsausschuss des Deutschen Bundestages, ist die Unterstützung und der Schutz ausländischer Kolleg*innen sowie Menschenrechtsverteidiger*innen durch Abgeordnete des Deutschen Bundestages. Anders als deutsche Parlamentarier*innen müssen viele ausländische Kolleg*innen und Aktivist*innen bei der Ausübung ihres Mandats oder ihres Einsatzes für die Menschenrechte fürchten, bedroht oder verfolgt zu werden./.  
......

Đường Ống Dẫn Đầu Khí Đốt Nord Stream 2

Linda Nguyễn Trong khi sự căng thẳng càng ngày càng gia tăng giữa Nga và Ukraine, áp lực đang gia tăng đối với Đức vì Hoa Kỳ và khối NATO yêu cầu Đức kết thúc dự án đường ống dẫn dầu khí có tên là Nord Stream 2. Đây có lẽ là một trong những biện pháp trừng phạt kinh tế trong trường hợp Nga quyết định xua quân xâm lăng nước láng giềng Ukraine. Và sau một thời gian dài theo dõi, Thủ tướng Đức Olaf Scholz và ngoại trưởng Annalena Baerbock tuyên bố rằng Nga sẽ trả một giá rất đắt nếu Nga xâm lược Ukraine. Về phía Hoa Kỳ, ngoại trưởng Anthony Blinken tuyên bố:”điều đáng nói là chưa có khí đốt nào chảy qua Nord Stream 2 có nghĩa là đường ống này là một phương tiện gây áp lực cho Đức, Hoa Kỳ và các đồng minh của chúng tôi, không phải Nga”. Vậy Nord Stream 2 là gì? Nord Stream 2 là dự án thiết lập một đường ống dẫn dầu khí nằm dưới đáy biển Baltic. Đường ống này chạy song song với đường ống Nord Stream 1 đã bắt đầu hoạt động từ năm 2011. Đường ống Nord Stream 2 kéo dài khoảng 1230 km và kết nối Ust-Luga ở Nga với Greifswald ở đông bắc nước Đức. Dự án đã hoàn thành, nhưng chưa hoạt động. Việc xây dựng Nord Stream 2 bắt đầu vào tháng 5 năm 2018 dưới đáy biển Baltic và hoàn thành ngày 10 tháng 9 năm 2021, chậm hơn một năm rưỡi so với kế hoạch. Điều quan trọng ở đây là chủ sở hữu của đường ống là tập đoàn năng lượng quốc doanh Nga Gazprom, đảm nhận một nữa chi phí của dự án trị giá 9,5 tỷ euro. Các chi phí còn lại được tài trợ bởi một công ty Âu châu gồm OMV (Áo) Wintershall DEa (Đức), Engie (Pháp), Uniper (Đức) và Shell (anh). Các đường ống này sẽ cung cấp 55 tỷ mét khối khí đốt mỗi năm, nhưng dự án cần sự chứng nhận của các cơ quan chức năng của Đức trước khi đi vào hoạt động. Có thể nói tập đoàn năng lượng Nga thừa biết là nầu Putin xua quân xâm chiếm Ukraine thì số tiền đầu tư gần 10 tỷ euro của họ có thể sẽ trở thành mây khói vì Đức sẽ tẩy chay dự án này. Đó là chưa kể trong tập đoàn đó Putin có bao nhiêu phần trăm đầu tư vào. Ai hỗ trợ đường ống? Rõ ràng, cả Nga và Đức đều ủng hộ dự án, nhưng ở Berlin, đặc biệt là trong bối cảnh chính phủ mới thành lập bao gồm ba đảng khác nhau, đã nhiều lần có quan điểm khác nhau về việc liệu và khi nào nên ra mắt Nord Stream 2. Chẳng hạn, The Greens từ chối dự án vì lý do chính sách địa chiến lược và khí hậu. FDP tự do nhận thấy cần phải hành động. Về nguyên tắc, Đức phụ thuộc vào khí đốt của Nga, được coi là nhiên liệu chuyển tiếp trong quá trình chuyển đổi xanh. Đường ống sẽ là một cách tương đối rẻ để thu được nguyên liệu thô và đáp ứng nhu cầu năng lượng của đất nước. Moscow sẽ được hưởng lợi từ điều này, vì họ có thể bán khí đốt của mình, mang lại rất nhiều lợi nhuận tài chính. Khoảng 55 tỷ mét khối khí đốt sẽ được chuyển từ Nga đến Đức qua Biển Baltic mỗi năm. Theo công ty điều hành, điều này có thể cung cấp cho 26 triệu hộ gia đình. Dự án có thể làm giảm tình trạng của các đường ống đã tồn tại trên tuyến đường bộ, và các khoản thu quan trọng do phí vận chuyển tạo ra có thể bị thất thoát. Ngoài ra, có những lo ngại rằng Nga có thể giành được quyền lực bằng cách khiến châu Âu phụ thuộc vào khí đốt của mình. Trong bối cảnh xung đột Ukraine, Kiew cảnh báo không nên đưa dự án vào hoạt động. Tổng thống Volodymyr Zelensky của Ukraine gọi đây là "vũ khí địa chính trị nguy hiểm của Điện Kremlin.". Một tuần trước, công ty năng lượng nhà nước của Ukraine Naftogaz nói rằng đó là vấn đề "an ninh quốc gia" đối với Ukraine. Theo quan điểm của quân đội Nga ở biên giới Ukraine, "Tổng thống Nga Vladimir Putin sẽ khó bắt đầu một cuộc chiến hơn nếu khí đốt chảy qua Ukraine, vì nguồn cung cấp khí đốt sau đó sẽ bị ảnh hưởng", Giám đốc Naftogaz Yuri Vitrenko cho biết. "Tôi chắc chắn: Nếu Nord Stream 2 đi vào hoạt động, thì sẽ không có thêm khí đốt nào của Nga được đưa qua Ukraine để đến châu Âu." Vì thế dựa theo hiện trình thì Nga đang phải đối đầu với những vấn nạn khó giải quyết nếu Putin quyết định xua quân xâm chiếm Ukraine. Một trong những vấn nạn là Nga phải đương đầu với cuộc chiến dài lâu ở Ukraine mà dĩ nhiên phía sau có sự hỗ trợ mạnh mẽ từ phía Hoa Kỳ và toàn khối NATO. Hiện tại chính phủ Biden đang chuyển đến Ukraine hàng loạt vũ khí đủ loại để kìm chân Nga. Nếu Nga có động tỉnh thì chắc chắn chính phủ Biden sẽ gởi quân tức thì đến các quốc gia bao quanh Ukraine vì thế dựa theo các nhà quan sát quốc tế thì Putin có thể sẽ không dám động thủ vì hại nhiều hơn lợi./. Linda Nguyễn  
......

Nga, Ukraine, Pháp và Đức hội đàm về vấn đề Ukraine

Người Đà Lạt Xưa   Một cuộc đàm phán "định dạng Normandy" đã được lên kế hoạch giữa các cố vấn chính trị từ Nga, Ukraine, Đức và Pháp về chủ đề miền đông Ukraine, một nguồn tin trong chính quyền của Tổng thống Nga Vladimir Putin cho biết hôm thứ Bảy. Trưởng đoàn đàm phán Ukraine, cố vấn Mykhailo Podolyak, xác nhận với Reuters rằng một cuộc hội đàm ở Paris được lên kế hoạch sẽ diễn ra vào ngày thứ Ba (25/1). Dmitri Kozak, nhà đàm phán hàng đầu của Nga, sẽ đại diện cho Nga trong cuộc đàm phán sắp tới. Theo dự kiến, chính phủ Đức sẽ cử Jens Plötner, cố vấn chính sách đối ngoại cho Thủ tướng Đức Olaf Scholz, và chính phủ Pháp sẽ cử Emmanuel Bonne, cố vấn của Tổng thống Pháp Emmanuel Macron. "Định dạng Normandy" có sự tham gia của bốn quốc gia Nga, Ukraine, Đức và Pháp, sau khi các đại diện của họ đã gặp nhau không chính thức nhân dịp lễ kỷ niệm D-Day năm 2014 ở Normandy, Pháp, trong nỗ lực giải quyết cuộc chiến ở Donbass, Ukraine. Nó còn được gọi là "nhóm liên lạc Normandy". Nga và Ukraine đã trở thành thù nghịch vào năm 2014 sau khi Nga sáp nhập bán đảo Crimea của Ukraine, và các lực lượng vũ trang do Moscow hậu thuẫn chiếm giữ lãnh thổ ở khu vực Donbass mà chính quyền Ukraine đang muốn lấy lại. Bán đảo Crimea là một vị trí chiến lược trong vùng Biển Đen, và khu vực Donbass với "Bể chứa than đen Donets" lên đến 90% trữ lượng của Ukraine. Sáp nhập Crimea và tạo bất ổn trong khu vực Donbass là sách lược của Nga nhằm đẩy mạnh áp lực quân sự và kinh tế, buộc Ukraine phải lệ thuộc Nga trở lại như dưới thời Liên bang Xô-Viết. Đức, một nước tiêu thụ lớn nhất khí đốt của Nga, và đang đối mặt với những quyết định khó khăn về đường ống Nord Stream 2 dẫn khí đốt từ Nga sang Đức, lại là một thành viên xé lẻ với các đồng minh NATO để bác bỏ lời cầu xin vũ khí của Ukraine. Trong khi Đức sẽ có được lợi ích kinh tế, thì đường ống Nord Stream 2 sẽ là một đòn "đau đớn" đối với nền kinh tế của Ukraine, vì Nga sẽ chuyển hướng khí đốt không còn đi qua các đường ống trên lãnh thổ Ukraine và không còn trả phí vận chuyển có thể lên đến 3 tỷ USD mỗi năm. Pháp, dưới quyền Tổng thống Macron, có chủ trương "xây dựng như những người châu Âu làm việc với những người châu Âu khác và với NATO, sau đó đề xuất đàm phán với Nga". Ông Macron cũng là người được xem là ủng hộ đường ống Nord Stream 2. Điều này cho thấy Đức và Pháp có thể lèo lái Liên minh châu Âu theo hướng xây dựng hiệp ước an ninh của riêng mình với Nga, trong bối cảnh Hoa Kỳ và Anh đang kêu gọi một NATO thống nhất nhằm ngăn chặn khả năng Nga xâm lược Ukraine. Vì là cuộc họp của bốn nước Nga, Ukraine, Đức và Pháp trong nhóm "định dạng Normandy", các cố vấn của Hoa Kỳ và Anh sẽ không được mời. Hoa Kỳ trước đó đã bày tỏ mong muốn tham gia vào các cuộc đàm phán, trong cùng lúc với sự hỗ trợ phòng thủ Ukraine. Khoảng 90 tấn "viện trợ vũ khí sát thương" của Mỹ vừa được gửi đến Ukraine, trong bối cảnh căng thẳng về việc Nga tăng cường quân đội ở biên giới. Đây là chuyến hàng đầu tiên trong gói hỗ trợ an ninh 200 triệu USD được Hoa Kỳ phê duyệt vào tháng 12 năm ngoái. Vương quốc Anh là một thành viên không có ý định để Ukraine thất thủ, nhấn mạnh tầm quan trọng của việc các đồng minh NATO cùng phối hợp thực hiện một phản ứng phối hợp. Trong tuần này, chính phủ Anh đã cung cấp 2.000 tên lửa và một đội huấn luyện quân sự cho Ukraine. Những chuyến bay vận tải chiến lược hạng nặng C-17 của Anh đã được ghi nhận liên tục đến và rời Ukraine từ ngày 17 đến ngày 19 tháng 1 vừa qua. Điều đáng quan tâm, là các chuyến C-17 lại bay vòng để tránh không phận của Đức. Và đáng tiếc, Đức sẽ trở thành tiền đồn rủi ro hàng đầu ở châu Âu nếu Putin có được cơ hội để xây dựng một đế chế Xô-Viết mới. Người Đà Lạt Xưa  
......

Ukraina "trung lập" : Giải pháp tháo gỡ nguy cơ xung đột Nga - phương Tây ?

Bản đồ Ukraina trong lòng châu Âu. © Pixabay Trọng Thành - RFI Ukraina đang trở thành điểm nóng nhất hành tinh. Mỹ tuyên bố buộc Nga trả giá đắt nếu xâm phạm lãnh thổ Ukraina. Đối thoại Mỹ, Nga tìm giải pháp tuần qua không đạt kết quả. Hôm nay, 21/01/2022, ngoại trưởng hai nước đối thoại trực tiếp tại Genève. Hy vọng cho một giải pháp ngoại giao là rất mong manh, bởi lập trường của hai bên quá khác biệt, Nga muốn phương Tây cam kết không để Ukraina gia nhập NATO và coi đây là lằn ranh đỏ, điều mà Hoa Kỳ và các đồng minh bác bỏ. Theo nhiều chuyên gia, khủng hoảng Ukraina rất có thể sẽ tái bùng phát thành xung đột vũ trang. Liệu có giải pháp chính trị nào giúp tháo gỡ khủng hoảng ? RFI xin giới thiệu đề xuất về một giải pháp Ukraina trung lập về mặt liên minh quân sự, cho phép tháo ngòi nổ xung đột. Theo quan điểm này, việc Ukraina không gia nhập Liên minh Quân sự Bắc Đại Tây Dương (NATO) không đồng nghĩa với việc Ukraina đầu hàng Nga, từ bỏ nỗ lực dân chủ hoá. Ngược lại, việc một nước Ukraina không tham gia NATO, nhưng dân chủ hoá, và gắn bó mật thiết với Liên Âu, có thể là điều gây khó khăn nhiều hơn cho bất cứ chính quyền độc tài nào tại Matxcơva.      *** 1/ Đối kháng chủ yếu hiện nay trong khủng hoảng Ukraina là gì ? Nhà chính trị học Canada Jocelyn Coulon, thuộc một trung tâm nghiên cứu chính trị quốc tế (Centre d’études et de recherches internationales, đại học Montréal, CERIUM) giới thiệu về một bài xã luận đáng chú ý hồi tuần trước trên báo Globe and Mail, nhật báo Anh ngữ hàng đầu của Canada, cho biết điểm chung trước hết giữa Nga và phương Tây là hai bên đều đồng ý với nguyên tắc “một Ukraina độc lập” (“Ukraina cần có một cử chỉ nhân nhượng” trên trang mạng Lapresse.ca, ngày 20/01/2022). Vấn đề mâu thuẫn chính là, tại Kiev, người ta cho rằng “phương tiện duy nhất để có được độc lập là gia nhập NATO và Liên Hiệp Châu Âu". Nếu gia nhập NATO, Ukraina sẽ được bảo vệ về an ninh, theo điều 5 của Hiến chương NATO, và những lợi ích về kinh tế khi trở thành thành viên Liên Âu. Kể từ xung đột năm 2014, với việc Nga sát nhập bán đảo Crimée, và hậu thuẫn phe ly khai vùng Donbass, quan hệ Ukraina và NATO siết chặt. Năm 2017, Quốc Hội Ukraina ra luật khẳng định việc gia nhập NATO trở lại mục tiêu chiến lược của chính sách đối ngoại và an ninh quốc gia. Mục tiêu này đã được đưa vào Hiến pháp Ukraina năm 2019. Năm 2020, tổng thống Ukraina, phê chuẩn dự án phát triển Đối tác đặc biệt NATO – Ukraina nhằm để thúc đẩy việc Kiev gia nhập tổ chức này. Về phía nước Nga, chính quyền Matcơva nhìn nhận vấn đề hoàn toàn khác. Theo nhà chính trị học Jocelyn Coulon, trong vòng 30 năm vừa qua, đã có gần 20 quốc gia thuộc khối Đông Âu và Liên Xô cũ đã quyết định đi với phương Tây. Việc “không ai muốn sống dưới sự thống trị của đế chế Nga là điều bình thường”. Thế nhưng, việc khối NATO kết nạp nhiều thành viên mới ở sát biên giới phía tây nước Nga, và hứa hẹn tiếp tục mở rộng trở nên một đe dọa, theo quan điểm của Matxcơva. Nhà chính trị học Canada cũng nhấn mạnh đến phương diện lịch sử, khi nước Nga đã thường xuyên là nạn nhân của “quá nhiều cuộc xâm lăng” đến từ phía tây. Hồi ức lịch sử này chắc chắn vẫn còn nhiều ảnh hưởng với hiện tại. Theo chính quyền Putin, việc Ukraina gia nhập NATO là một lằn ranh đỏ. Đây là điều được đưa ra để biện minh cho các hành động gây hấn của Nga với Ukraina. 2/ Giải pháp trung lập với Ukraina cụ thể như thế nào? Nhật báo Globe and Mail đề xuất việc thương lượng để Ukraina đi theo quy chế trung lập, giống như mô hình của nước Áo năm 1955, nhằm giải tỏa áp lực gia tăng trong quan hệ giữa phương Tây và Nga.   Sau Thế chiến hai, nước Áo từng bị bốn quốc gia chiến thắng kiểm soát (bao gồm Hoa Kỳ, Anh Pháp và Liên Xô). Phải mất hơn 10 năm, các đại cường mới tìm ra được một thoả hiệp có lợi cho tất cả các bên. Đó là đổi lấy việc Liên Xô rút quân, Matxcơva nhận được bảo đảm là Áo sẽ trở thành một quốc gia trung lập, trong lúc tiếp tục bảo tồn các định chế dân chủ và hệ thống kinh tế mang tính phương Tây. Kể từ đó, Áo vẫn là một quốc gia trung lập, và không có ý định trở thành thành viên của NATO. Điều tốt cho Áo cũng có thể tốt cho Ukraina. Quy chế của một quốc gia trung lập không hề loại trừ mối quan hệ mật thiết của Áo với các nước phương Tây, và thậm chí quan hệ của Áo với các nước châu Âu và Hoa Kỳ còn trở nên mật thiết hơn. Phần Lan, Thụy Điển, Thụy Sĩ và Ireland cũng là các quốc gia châu Âu theo quy chế trung lập. Các quốc gia này có các định chế dân chủ cũng vững vàng, nếu không nói là hơn so với nhiều quốc gia thành viên NATO. Trong thời gian gần đây, Thụy Điển và Phần Lan khẳng định mạnh mẽ ý định gia nhập NATO, nhưng theo chính quyền hai nước, chủ trương này được đưa ra trong bối cảnh an ninh quốc gia bị đe dọa.   3/ Cần bước đi đầu tiên nào để hướng tới quy chế trung lập cho Ukraina ? Nhà chính trị học Canada, trong bài viết “Ukraina cần có một cử chỉ nhân nhượng” trên trang mạng Lapresse.ca, nhấn mạnh là chính quyền Kiev phải rút đề nghị gia nhập NATO. Điều này không hề dễ dàng, bởi từ gần 20 năm nay, tất cả các chính quyền Ukraina đều coi việc gia nhập Hiệp ước Quân sự Bắc Đại Tây Dương là một trụ cột trong chính sách đối ngoại. Chính quyền các thời tại Ukraina đã thành công trong việc khiến gần một nửa dân cư Ukraina, thoạt tiên còn lưỡng lự, ủng hộ quan điểm này. Trên thực tế, theo nhà chính trị học, có một sự tương phản ghê gớm giữa một bên là hy vọng trong công chúng Ukraina về việc gia nhập NATO, được chính giới Ukraina cổ vũ, và bên kia là thực tế của một con đường đầy chông gai, khi mà “NATO đặc biệt chú ý đến việc tạo ra rất nhiều trở ngại trên con đường gia nhập khối”, theo nhà chính trị học Jocelyn Coulon. Chuyên gia người Canada này nhấn mạnh là đã đến lúc Ukraina “thay vì sống trong ảo ảnh, hãy trở lại với thực tại”. Người Ukraina cần hiểu rằng nếu quân đội Nga can thiệp, không có quốc gia NATO nào trực tiếp giải cứu Ukraina. Ukraina sẽ phải hứng chịu toàn bộ những tàn phá kinh hoàng của một xung đột quân sự. Đây là lúc cần đến sự thoả hiệp, và để làm được điều này cần có một thái độ thực tế. Tuy nhiên, vẫn theo ông Jocelyn Coulon, trong thời điểm hiện tại, điều này rất khó xảy ra, bởi những người lãnh đạo chính quyền Kiev không có một thái độ như vậy. Nhà chính trị học Canada dẫn lại một phát biểu hồi đầu tuần, trên báo Pháp Le Figaro, ngoại trưởng Ukraina đã chế nhạo quan niệm “đầy ảo tưởng” của giới tinh hoa Pháp (ngụ ý nhắc đến tổng thống Emmanuel Macron) về nước Nga, nhưng cùng lúc đó lãnh đạo ngoại giao Ukraina lại khẩn nài Paris hỗ trợ. Theo Jocelyn Coulon, thái độ nói trên của Kiev không hứa hẹn điều gì tốt. 4/ Ukraina trung lập có đồng nghĩa với việc phương Tây đầu hàng trước các tham vọng đế quốc của Nga ? Nhà báo, nhà phân tích chính trị, tiến sĩ Anatol Lieven, giáo sư thỉnh giảng trường King’s College Luân Đôn, trong một phân tích mới đây trên The Nation, “Ukraine: The Most Dangerous Problem in the World. But there’s already a solution / Ukraina: Vấn đề nguy hiểm nhất hành tinh, nhưng đã có một giải pháp" (The Nation, ngày 15/11/2021), nhận định, quy chế trung lập của Ukraina, không tham gia Liên minh quân sự có thể gây bất lợi cho Nga nhiều hơn là cho phương Tây. Với việc Ukraina hưởng quy chế trung lập, Nga sẽ không thể thúc đẩy Kiev tham gia vào các khối do Nga lập ra.   Chuyên gia Anatol Lieven cũng nhấn mạnh đến các bài học của ba quốc gia Phần Lan, Thụy Điển và Áo trong Chiến tranh Lạnh. Các quốc gia này đã không mất gì do quy chế trung lập. Tất cả đều đã phát triển thành các xã hội phương Tây dân chủ, thịnh vượng, tôn trọng Nhà nước pháp quyền, và sau này đã có thể gia nhập Liên Hiệp Châu Âu, sau khi Chiến tranh Lạnh kết thúc. 5/ Con đường nào khả thi cho việc Ukraina trung lập ? Việc chính quyền Kiev khăng khăng muốn gia nhập NATO, trong lúc hai vùng lãnh thổ, bán đảo Crimée và khu vực miền đông Donbass, hoặc do Nga kiểm soát, hoặc do phe ly khai thân Nga kiểm soát, khiến tình hình trở nên bế tắc. Bởi NATO ắt hẳn không thể kết nạp Ukraina trong lúc quốc gia này đang bị chia cắt về lãnh thổ. Theo giáo sư  King’s College Luân Đôn, một chìa khoá quan trọng để dẫn đến lối thoát cho khủng hoảng chính là thoả thuận Minsk II, đạt được vào đầu năm 2015. Hội Đồng Bảo An đã ra một nghị quyết yêu cầu các bên thực thi thoả thuận này nhằm thiết lập hoà bình tại Ukraina. Một điểm căn bản trong Thỏa thuận cho phép chấm dứt chiến tranh này là xác lập quyền tự trị của vùng Donbass, nằm trong lãnh thổ của một nhà nước Liên bang Ukraina (nếu dân chúng khu vực ủng hộ quyền tự trị, qua trưng cầu dân ý). Theo chuyên gia Anatol Lieven, chính quyền Kiev “chưa bao giờ đạt được một thoả thuận có lợi như vậy”. Trưng cầu dân ý về quyền tự trị và thành lập chính quyền khu tự trị theo hiến pháp Ukraina phải được tiến hành trước khi Ukraina giành quyền kiểm soát biên giới với Nga. Cảnh sát và tòa án ở Cộng hòa Tự trị Donbass sẽ trực thuộc chính quyền khu vực. An ninh quân sự sẽ được cung cấp bởi một lực lượng gìn giữ hòa bình của Liên Hiệp Quốc được thu hút từ các quốc gia trung lập bên ngoài châu Âu và được thành lập như một phần của nghị quyết của Hội Đồng Bảo An nhằm hỗ trợ giải quyết hòa bình. Nhà chính trị học Anh nhấn mạnh, chính quyền Mỹ vẫn có khả năng xoay chuyển tình hình tại Ukraina, nếu từ bỏ việc ủng hộ “mục tiêu vô vọng” trở thành thành viên NATO của Ukraina. Trong trường hợp này, Mỹ có thể gây áp lực buộc chính phủ và Quốc Hội Ukraina chấp nhận một thoả thuận “Minsk III”, nối tiếp những gì đã được đặt nền móng trong thoả thuận Minsk II. Mục tiêu là ngăn chặn xung đột tại Ukraina, bởi nếu xảy ra một cuộc chiến tranh mới, dù chỉ là hạn chế giữa Ukraina và Nga, Mỹ cũng sẽ bị trói chân, trong lúc đang phải đối phó với nhiều thách thức quan trọng hơn. Nếu điều này xảy ra, đây “sẽ là thảm họa cho Mỹ, Nga, cho thế giới, và cho chính Ukraina”.  
......

Phạm Đoan Trang được trao giải thưởng nhân quyền quốc tế Martin Ennals

Nhà báo vừa bị chính quyền kết án nay lại được quốc tế tôn vinh. 19/01/2022 By Luật Khoa tạp chí Ngày 19/1/2022, từ Geneva, Thụy Sĩ, ban tổ chức Giải thưởng Martin Ennals dành cho Nhà hoạt động Nhân quyền đã xướng tên Phạm Đoan Trang – nhà báo, nhà hoạt động người Việt Nam vừa bị chính quyền kết án chín năm tù hồi tháng trước. Phạm Đoan Trang được vinh danh vì các nỗ lực từ những năm 2000 trong việc bảo vệ quyền tự do ngôn luận và quyền tiếp cận thông tin của người dân. Ban tổ chức giải thưởng đặc biệt nhắc đến những sáng kiến truyền thông độc lập của cô, bao gồm Luật Khoa tạp chí và Nhà xuất bản Tự Do. Theo họ, trong một quốc gia chuyên chế như Việt Nam, những tổ chức độc lập này đã truyền cảm hứng cho rất nhiều người khác cùng lên tiếng vì nhân quyền, và chúng cũng là lý do khiến Đoan Trang trở thành mục tiêu truy đuổi của chính quyền. Nhà báo Phạm Đoan Trang đã liên tục bị quấy nhiễu trong suốt thời gian hoạt động. Cô bị đánh nhiều lần, dẫn đến những chấn thương lâu dài. Đoan Trang bị bắt vào ngày 7/10/2020, bị giam giữ biệt lập suốt hơn một năm, sau đó bị kết án chín năm tù vì tội “Tuyên truyền chống Nhà nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam”. [1] Bản án này bị các tổ chức quốc tế và nhiều quốc gia lên án mạnh mẽ. [2] Hiện tại, Đoan Trang bị giam tại Hà Nội. Cô vẫn không được phép gặp gia đình và không được điều trị y tế trong khi sức khỏe ngày càng giảm sút. Phạm Đoan Trang bị giải đi sau phiên tòa ngày 14/12/2021. Ảnh: Lê Kiên/ TTXVN. Thay mặt Phạm Đoan Trang phát biểu tại buổi họp báo công bố giải thưởng chiều nay, ông Trịnh Hữu Long, người đồng sáng lập, tổng biên tập Luật Khoa tạp chí nói rằng giải thưởng này khẳng định những việc làm của người cộng sự của mình là đúng đắn. “Giải thưởng Martin Ennals mà Đoan Trang được nhận hôm nay gửi đi thông điệp mạnh mẽ và rõ ràng đến chính quyền chuyên chế của Việt Nam, và quan trọng hơn là đến người dân Việt Nam, rằng những gì Trang đã làm là đúng đắn, và cộng đồng quốc tế đứng về phía cô ấy”, Trịnh Hữu Long nói. “Câu chuyện của Phạm Đoan Trang chính là minh họa cho tình hình nhân quyền tại Việt Nam”, ông nhấn mạnh. Giải thưởng Martin Ennals được tổ chức hàng năm nhằm ghi nhận nỗ lực của các nhà hoạt động nhân quyền trên thế giới và vận động cho việc bảo vệ họ. Giải thưởng này được thành lập từ năm 1992, đặt tên theo Martin Ennals, nhà hoạt động nhân quyền người Anh từng là Tổng thư ký của Tổ chức Ân xá Quốc tế từ năm 1968 đến năm 1980. Hội đồng chấm giải là một ủy ban độc lập bao gồm đại diện của mười tổ chức nhân quyền uy tín trên thế giới. Tiến sĩ Daouda Diallo (trái) và Abdul-Hadi Al-Khawaja – hai nhà hoạt động nhân quyền cùng được vinh danh trong giải thưởng Martin Ennals năm 2022. Ảnh: iBurkina.com, Bahrain Center for Human Rights. Cùng nhận giải thưởng năm 2022 với Phạm Đoan Trang là hai nhà lãnh đạo phong trào nhân quyền khác: Tiến sĩ Daouda Diallo đến từ Burkina Faso (một quốc gia ở khu vực Tây Phi) và ông Abdul-Hadi Al-Khawaja đến từ Bahrain (một đảo quốc theo chế độ quân chủ thuộc Vịnh Ba Tư). Cả ba người này đều hoạt động tích cực trong việc thu thập bằng chứng và tư liệu hóa các vụ việc vi phạm nhân quyền. Theo ban tổ chức, Phạm Đoan Trang, Abdul-Hadi Al-Khawaja và Tiến sĩ Daouda Diallo được nhận giải vì họ đã can đảm đấu tranh bảo vệ các giá trị nhân quyền với chủ trương phi bạo lực, bất chấp rủi ro đến tính mạng. Họ đã lãnh đạo và truyền cảm hứng cho nhiều người, và đều đang ở trong tình trạng cần được bảo vệ khẩn cấp. Ở Bahrain, ông Al-Khawaja bị kết án chung thân và đã phải ngồi tù đến năm thứ mười, còn Tiến sĩ Diallo thì là mục tiêu của rất nhiều lời đe dọa trong bối cảnh xung đột vũ trang tại Burkina Faso. Lễ trao giải thưởng dự kiến được tổ chức vào ngày 2/6/2022 tại Geneva, Thụy Sĩ. Mỗi người được giải sẽ nhận số tiền thưởng từ 20.000-30.000 Francs Thụy Sĩ (tương đương khoảng 500–750 triệu đồng). Mạng lưới của giải thưởng Martin Ennals cũng sẽ tổ chức nhiều hoạt động quảng bá và vận động ở tầm quốc tế cho những nhà hoạt động nhân quyền được vinh danh. https://www.luatkhoa.org/2022/01/pham-doan-trang-duoc-trao-giai-thuong-nhan-quyen-quoc-te-martin-ennals/    
......

Mỹ bất ngờ phô trương vũ khí mạnh nhất của mình tại châu Á để răn đe đối thủ

Ảnh minh họa: Tầu ngầm hạt nhân USS Nevada lớp Ohio của Mỹ. © Wikipedia Trọng Nghĩa - RFI Thứ Bảy 15/01/2022 vừa qua, chiếc tàu ngầm hạt nhân Mỹ USS Nevada đã bất ngờ xuất hiện tại căn cứ quân sự Mỹ trên đảo Guam, nằm ở phía đông-đông nam biển Philippines, sát cạnh Thái Bình Dương. Đây là một sự kiện cực kỳ hiếm hoi, vì hoạt động và hành trình của các tàu ngầm hạt nhân tấn công, được liệt vào diện vũ khí mạnh nhất của Hoa Kỳ, thường được giữ kín. Đối với giới quan sát, khi phô trương chiếc USS Nevada tại Guam, rõ ràng là Hoa Kỳ muốn gởi đi một thông điệp kép, vừa răn đe các đối thủ, cụ thể là Trung Quốc và Bắc Triều Tiên, vừa trấn an các đồng minh trong khu vực. Uy lực của chiếc USS Nevada như thế nào mà lại được coi là vũ khí mạnh nhất của Mỹ ? Theo kênh truyền hình Mỹ CNN, đây là một tàu ngầm chạy bằng năng lượng hạt nhân thuộc lớp Ohio, có khả năng mang theo hơn 20 tên lửa đạn đạo Trident, với tầm bắn hơn 11 ngàn cây số. Mỗi tên lửa lại có thể mang theo tối đa 12 đầu đạn hạt nhân với sức công phá tương đương với 5,7 triệu tấn thuốc nổ TNT. Tàu lại có khả năng hoạt động sâu dưới mặt nước trong nhiều tháng trời, chỉ phải nổi lên khi cần bổ sung nguồn nhu yếu phẩm cho thủy thủ đoàn bao gồm hơn 150 thành viên.  Chính hỏa lực hùng hậu, kèm theo khả năng giấu mình trong một thời gian dài dưới mặt nước mà không bị phát hiện đã khiến cho loại tàu ngầm lớp Ohio của Mỹ trở thành một trong ba thành tố răn đe hạt nhân mạnh nhất của quân đội Hoa Kỳ, bên cạnh các tên lửa đạn đạo phóng đi từ lãnh thổ Mỹ và các oanh tạc cơ tầm xa mang bom hạt nhân như B-2 và B-52. Theo ông Thomas Shugart, cựu chỉ huy tàu ngầm trong Hải Quân Hoa Kỳ và hiện là nhà phân tích tại Trung Tâm An Ninh Mới của Mỹ, tính chất răn đe của 14 chiếc tàu ngầm hạt nhân lớp Ohio đang hoạt động được thể hiện qua thông điệp gởi đến đối thủ: “Chúng tôi có thể đặt 100 đầu đạn hạt nhân trước cửa nhà của quý vị mà quý vị thậm chí không hề hay biết hoặc không thể làm gì nhiều để đối phó”. CNN ghi nhận, đây là chuyến thăm đầu tiên của một tàu ngầm hạt nhân đến Guam kể từ năm 2016 và là chuyến thăm thứ hai được loan báo công khai kể từ những năm 1980, vì thông thường, hoạt động của loại tàu ngầm này luôn được giữ bí mật. Thế nhưng lần này, quân đội Mỹ không ngần ngại phô trương sự có mặt của chiếc USS Nevada tại Guam. Một thông cáo của Hải Quân Hoa Kỳ nói rõ: “Chuyến thăm cảng tăng cường hợp tác giữa Hoa Kỳ và các đồng minh trong khu vực, thể hiện năng lực, sự linh hoạt, tính chất sẵn sàng của Hoa Kỳ dấn thân bảo vệ an ninh và ổn định khu vực Ấn Độ - Thái Bình Dương".  Ý nghĩa trấn an các đồng minh đã được thể hiện rõ trong bản thông cáo trên, trong bối cảnh các động thái hù dọa của Trung Quốc nhắm vào Nhật Bản tại vùng biển Hoa Đông, các hành động thị uy của Bắc Kinh nhắm vào Đài Loan hay vào các nước Đông Nam Á ở Biển Đông không ngừng gia tăng trong thời gian gần đây. Trong những ngày qua, đặc biệt là từ đầu năm đến nay, việc Bắc Triều Tiên liên tiếp thử nghiệm tên lửa cũng gây lo ngại, đặc biệt cho Hàn Quốc, đồng minh thân cận của Mỹ. Theo CNN, khi đưa tàu ngầm có trang bị tên lửa hạt nhân đến Guam, Washington như muốn cho thấy rõ là họ có thể ứng phó hữu hiệu với các mối đe dọa, điều mà cho đến nay, cả Trung Quốc lẫn Bắc Triều Tiên đều không thể làm được. Chương trình tàu ngầm tên lửa đạn đạo của Bắc Triều Tiên đang trong giai đoạn sơ khai, trong lúc hạm đội tàu ngầm mang tên lửa đạn đạo ước tính của Trung Quốc chỉ gồm vỏn vẹn 6 chiếc, lại cồng kềnh, hỏa lực ít hơn và dễ bị phát hiện hơn.  
......

Thỏa thuận chiến lược Trung Quốc-Iran bắt đầu có hiệu lực

Ngoại trưởng Iran Mohammad Javad Zarif và động nhiệm Trung Quốc trong cuộc gặp mặt tại Teheran, 27/03/2021. AP - Ebrahim Noroozi Trọng Nghĩa  - RFI Trung Quốc vào hôm qua, 15/01/2022 đã thông báo việc bắt đầu thực hiện thỏa thuận chiến lược 25 năm đã ký với Iran vào năm 2021, quy định việc tăng cường hợp tác kinh tế và chính trị giữa hai nước. Bắc Kinh đồng thời lên tiếng chỉ trích Washington về các biện pháp trừng phạt Teheran.  Trong một thông cáo, bộ Ngoại Giao Trung Quốc cho biết là ngoại trưởng Trung Quốc Vương Nghị và người đồng cấp Iran Hossein Amir-Abdollahian đã loan báo việc bắt đầu triển khai thỏa thuận trong cuộc họp hôm 14/01 tại thành phố Vô Tích, thuộc tỉnh Giang Tô, miền đông Trung Quốc.  Rất ít chi tiết về thỏa thuận bí mật này được tiết lộ, nhưng theo Siavosh Ghazi, thông tín viên RFI  tại Teheran, thỏa thuận nhấn mạnh về hợp tác trong lĩnh vực dầu hỏa.  Thỏa thuận này bao gồm hợp tác trong nhiều lĩnh vực, đặc biệt là việc Iran cung cấp dầu thường xuyên cho Trung Quốc, hoặc là các khoản đầu tư khổng lồ của Bắc Kinh vào lĩnh vực dầu hỏa, khí đốt, thậm chí là hóa dầu của Iran. Trung Quốc, nước thường xuyên lên án các lệnh trừng phạt của Mỹ, đã là đối tác kinh tế và thương mại hàng đầu  của Iran và là khách hàng hàng đầu của dầu hỏa Iran bất chấp lệnh trừng phạt của Mỹ. Không có số liệu chính thức nào được cung cấp về lượng dầu xuất khẩu từ Iran sang Trung Quốc, nhưng cách đây vài ngày, tổng thống Iran Ebrahim Raissi tuyên bố rằng doanh số xuất khẩu dầu hỏa của Iran đã tăng 40% trong những tháng trước. Việc thực hiện thỏa thuận Trung Quốc-Iran cũng bắt đầu trong bối cảnh Iran và các cường quốc đang đàm phán để khôi phục thỏa thuận hạt nhân năm 2015, nhưng điều hiển nhiên là Teheran  đang dứt khoát hướng về Trung Quốc và cả về Nga. Thật vậy, trong vài ngày tới đây, tổng thống Iran Raissi sẽ đến Matxcơva để ký thỏa thuận hợp tác 20 năm với đồng nhiệm Nga Putin, cụ thể là về việc mua thiết bị quân sự, bao gồm cả máy bay chiến đấu.  Trung Quốc tiếp tục phản đối trừng phạt của Mỹ nhắm vào Iran  Theo Reuters, trong cuộc gặp ở Vô Tích, Trung Quốc tái khẳng định lập trường phản đối các lệnh trừng phạt đơn phương của Mỹ đối với Iran, đồng thời ủng hộ nỗ lực hồi sinh thỏa thuận năm 2015 về hạt nhân của Iran.  Trên trang web của mình, bộ Ngoại Giao Trung Quốc cho biết là ông Vương Nghị đã nói với đồng nhiệm Hossein Amir - Abdollahian rằng Hoa Kỳ chịu trách nhiệm chính về những khó khăn hiện tại của Iran, vì đã đơn phương rút khỏi thỏa thuận năm 2015 mà các cường quốc thế giới đạt được với Tehran.   Trong cuộc gặp, người đứng đầu ngành ngoại giao Trung Quốc cũng nói rằng Bắc Kinh sẽ ra sức ủng hộ việc nối lại các cuộc đàm phán về  hạt nhân.   
......

Đã đến lúc Mỹ cần phản công vào sân sau Trung Quốc

Thủ Tướng Campuchia Hun Sun (phải) và Thủ Tướng Trung Quốc Lý Khắc Cường duyệt dàn chào danh dự bên ngoài đại sảnh đường Nhân Dân ở Bắc Kinh hôm 16/5/2017, nhân chuyến viếng thăm Trung Quốc của Hunsen. Ảnh: Nicolas Asfouri/ AFP via Getty Images Nguồn: Derek Grossman, “Time for America to Play Offense in China’s Backyard,” Foreign Policy, 12/01/2022. Biên dịch: Nguyễn Thị Kim Phụng Việc ngó lơ Campuchia và Lào là một sai lầm chiến lược – nhưng để gắn kết hai nước này đòi hỏi sự cân bằng khéo léo giữa các giá trị và lợi ích. Khi chính quyền Biden bước sang năm thứ hai, rõ ràng là các ưu tiên chính sách đối với khu vực Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương và việc cạnh tranh địa chính trị chống lại Trung Quốc vẫn chưa được phân bổ một cách cân bằng. Tính đến nay, có hai quốc gia tuy nhỏ nhưng quan trọng về mặt chiến lược đã bị chính quyền này bỏ qua: Campuchia và Lào. Đây có thể là một sai lầm lớn. Nếu Mỹ muốn thâm nhập vào Campuchia và Lào – được giới quan sát ví như những chư hầu, vệ tinh, hay ‘thuộc địa ảo’ của Trung Quốc – thì điều đó đồng nghĩa với Mỹ sẽ tiến hành cạnh tranh chiến lược ngay tại sân sau của chính Trung Quốc. Quan trọng hơn, hành động này sẽ giúp xóa bỏ ý nghĩ rằng Mỹ chỉ bị động phản ứng lại và chơi trò phòng thủ ở Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương trước sự trỗi dậy ‘không thể tránh khỏi’ của Trung Quốc. Ý nghĩ đó, hơn cả các thực tế, vốn là một lực cản đối với chiến lược của Mỹ trong khu vực. Nó làm dấy lên nghi ngờ về chủ trương can dự của Mỹ, ngay cả ở các đồng minh lâu đời như Philippines và Thái Lan. Đẩy mạnh sự can dự của Mỹ tại Campuchia và Lào — chẳng hạn, bằng ứng phó lại nhiều dự án thuộc Sáng kiến Vành đai và Con đường của Trung Quốc, hoặc tăng cường khả năng tiếp cận của Mỹ đối với Căn cứ Hải quân Ream của Campuchia — có thể giúp đảo ngược ‘sự đã rồi’: rằng Trung Quốc sẽ thống trị, thậm chí khuất phục, toàn bộ Đông Nam Á lục địa. Hợp tác với Campuchia và Lào cũng có thể giúp củng cố quan hệ với nước láng giềng Thái Lan, cũng như đối tác chiến lược của Mỹ là Việt Nam, vốn là hai quốc gia đang có chung nhiều quan ngại về Trung Quốc, trong đó có việc Trung Quốc xây dựng các con đập dọc sông Mekong, huyết mạch kinh tế của cả bốn nước. Tuy nhiên, cho đến nay, các tương tác của chính quyền Biden với Campuchia là rất ít và rất kém hiệu quả, còn Lào thì hoàn toàn nằm ngoài vùng phủ sóng. Xây dựng quan hệ với cả hai quốc gia, đều không phải là nền dân chủ, đã trở thành thứ yếu trong danh sách mục tiêu chính sách đối ngoại của chính quyền Biden, vốn đặt các giá trị chung lên trên lợi ích chung. Đội ngũ cố vấn của Tổng thống Joe Biden cũng có thể đã kết luận rằng Lào và Campuchia đã nằm sâu trong quỹ đạo của Bắc Kinh, đến mức thời gian và nguồn lực tốt hơn hết nên được dành cho các nước khác trong khu vực, những nước được cho là dễ chấp nhận và hữu ích hơn trong việc hỗ trợ Mỹ cạnh tranh chiến lược với Trung Quốc. Vì thế, hai quốc gia này chính là những bài kiểm tra cho thấy liệu một trong những ưu tiên của chính quyền Biden — dân chủ, tự do và nhân quyền — có hay không làm suy yếu một ưu tiên khác: Cạnh tranh chiến lược với Trung Quốc. Thật ra, những mục tiêu này không nhất thiết phải loại trừ lẫn nhau, và hiện đã có một khuôn mẫu hiệu quả có thể giúp chính quyền Biden giữ vững lợi ích quốc gia, mà không hoàn toàn từ bỏ các giá trị. Khi Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ Lloyd Austin đến thăm Singapore bán-chuyên-chế, và Ngoại trưởng Antony Blinken đến Ấn Độ ngày-càng-phi-tự-do vào năm ngoái, cả hai đều đã công khai xuống giọng khi nói về giá trị dân chủ, không chỉ bằng cách thừa nhận rằng chính Mỹ cũng đang phải chật vật với những vấn đề dân chủ của riêng mình. Thay vì lên mặt rao giảng về dân chủ, họ đã biến chuyến đi của mình thành một tương tác hai chiều. Ngoài ra, chính quyền Biden cũng có thể nhấn mạnh tầm quan trọng của quản trị tốt và kiểm soát tham nhũng ở Campuchia và Lào — chắc chắn là một phần của chương trình nghị sự về giá trị dân chủ — thay vì chỉ cứng nhắc gắn tương tác song phương với tình hình dân chủ ở các nước này. Cũng cần lưu ý là tiêu chuẩn dân chủ đã được nới lỏng đối với các quốc gia khác, nhưng điều này lại không được áp dụng cho Campuchia và Lào. Chính quyền Biden, Trump, và Obama đều chủ động hạ thấp các giá trị trong quan hệ của họ với nước láng giềng Việt Nam, quốc gia có thành tích nhân quyền không tốt và đang ngày càng xấu đi, nhưng lại là một quân cờ quan trọng trên bàn cờ chiến lược. Việt Nam chính là bằng chứng thuyết phục nhất rằng người Mỹ có thể —nếu họ muốn —cân bằng giữa các giá trị và việc hợp tác thực dụng ở Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương. Phải thừa nhận rằng việc gắn kết với Campuchia và Lào là không hề dễ dàng. Hồi năm 2019, Tổng thống Mỹ lúc bấy giờ, Donald Trump, đã trao đổi thư từ với Thủ tướng Campuchia Hun Sen trong một nỗ lực tái thiết quan hệ. Trump yêu cầu Hun Sen “đưa Campuchia trở lại con đường quản trị dân chủ,” đồng thời cũng tỏ ý chia sẻ những lo ngại của Hun Sen khi nhắn nhủ rằng “chúng tôi không tìm kiếm sự thay đổi chế độ.” Hun Sen đã tự viết bức thư hồi đáp của mình. Trong đó, ông nói, “Quan điểm của tôi là chúng ta không nên sống mãi trong những chương đen tối của lịch sử hai nước. Còn rất nhiều chương đẹp đẽ khác đáng được quan tâm, vì những lợi ích cao cả hơn, cho đất nước và con người của cả hai bên.” Vì không muốn quyền lực của chính mình bị suy yếu, Hun Sen đã phớt lờ lời kêu gọi quay trở lại dân chủ của Trump. Công bằng mà nói, chính quyền Biden đã không hoàn toàn bỏ qua Campuchia, họ đã cử hai quan chức cấp cao của Bộ Ngoại giao tới thăm Campuchia vào năm ngoái. Khi Thứ trưởng Ngoại giao Wendy Sherman đến thăm Phnom Penh vào tháng 6/2021, bà đã thảo luận về khoản hỗ trợ phát triển kinh tế trị giá 3 tỷ USD mà Mỹ dành cho Campuchia kể từ khi kết thúc cuộc nội chiến năm 1991. Hai bên cũng thảo luận về quan hệ đối tác trong lĩnh vực y tế và giáo dục, các vấn đề liên quan đến sông Mekong, và việc Mỹ giúp rà phá bom mìn chưa nổ trong Chiến tranh Việt Nam. Sherman còn hứa sẽ hỗ trợ Campuchia khi nước này đảm nhận chức chủ tịch luân phiên của Hiệp hội các quốc gia Đông Nam Á vào năm 2022. Nhưng những diễn tiến tích cực trong quan hệ song phương đã sớm bị lu mờ bởi những điều tiêu cực. Ngay trước khi bà Thứ trưởng đến, một bài xã luận đăng trên một tờ báo nhà nước của Campuchia đã lập luận rằng: Thay vì chỉ trích các giá trị của Campuchia, Mỹ nên “tăng cường hợp tác phát triển hơn nữa” và “xem xét việc khuyến khích các nhà đầu tư của mình đầu tư vào Campuchia… giống như những gì Trung Quốc đã làm.” Thế nhưng, khi đến nơi, Sherman lại đi gặp các nhà lãnh đạo xã hội dân sự, đồng thời chỉ trích hồ sơ nhân quyền và quản trị của Phnom Penh. Bà cũng đề cập đến kế hoạch của Bắc Kinh nhằm xây dựng một căn cứ hải quân tại Ream ở Campuchia, điều mà Hun Sen liên tục phủ nhận, và thúc giục chính phủ Campuchia hạn chế ảnh hưởng quá lớn của Trung Quốc ở nước này. Chính hành động kiên quyết nhấn mạnh tầm quan trọng của các giá trị hơn là hợp tác thực dụng của Sherman đã khiến chuyến thăm của bà, nhiều khả năng, chỉ đẩy Campuchia sâu hơn vào vòng tay Trung Quốc. Tham tán Bộ Ngoại giao Mỹ Derek Chollet, người đến Campuchia vào tháng 12 vừa qua trong một bối cảnh còn tiêu cực hơn, cũng đã thảo luận về các chủ đề tương tự. Washington khi ấy vừa áp đặt các biện pháp trừng phạt đối với hai nhà lãnh đạo cấp cao của quân đội Campuchia, bao gồm cả người đứng đầu lực lượng hải quân, sau các cáo buộc tham nhũng liên quan đến việc Trung Quốc xây dựng Căn cứ Hải quân Ream. Washington cũng thông báo sẽ xem xét lại các đặc quyền thương mại của Campuchia — điều sẽ có ảnh hưởng đáng kể, vì Mỹ là thị trường xuất khẩu hàng đầu của Campuchia — và đưa ra lời khuyên cho các doanh nghiệp Mỹ, rằng họ nên tránh giao dịch với các công ty Campuchia liên quan đến tham nhũng, tội phạm, và vi phạm nhân quyền. Sau khi Chollet rời đi, Washington ban hành lệnh cấm vận vũ khí, đồng thời cấm Campuchia mua lại các công nghệ lưỡng dụng để ngăn chúng rơi vào tay chế độ này, hoặc vào tay Bắc Kinh. Nếu so sánh các tương tác của Washington và Bắc Kinh với Phnom Penh, chúng ta sẽ dễ dàng hiểu được lý do tại sao Campuchia lại thích Trung Quốc. Như các tuyên bố ngoại giao của họ khẳng định, hai nước láng giềng này vẫn còn duy trì “tình anh em khắng khít,” tăng cường trao đổi ngày càng sâu sắc trên mọi phương diện. Ví dụ, một hiệp định thương mại tự do Trung Quốc-Campuchia vừa mới có hiệu lực, chắc chắn sẽ nâng tầm quan hệ thương mại của hai bên. Trung Quốc cũng đã hỗ trợ Campuchia rất nhiều trong việc cung cấp vaccine và các hoạt động cứu trợ đại dịch khác. Thêm nữa, các dự án Sáng kiến Vành đai và Con đường của Bắc Kinh cũng giúp phát triển kinh tế, dù chúng cũng tạo ra cơ hội mới cho tham nhũng. Hun Sen, một đồng minh trung thành của Chủ tịch Tập Cận Bình, đã trở thành nhà lãnh đạo nước ngoài duy nhất đến thăm ông Tập kể từ khi bắt đầu đại dịch COVID-19. Bất chấp các hoạt động xây dựng gần đây của Trung Quốc tại Ream, cả hai bên đều bác bỏ ý tưởng rằng Trung Quốc cuối cùng sẽ đóng quân tại đây. Nhưng thật khó để tin rằng lời phủ nhận này là sự thật, nếu xét đến các chi tiết đã được hé lộ về dự án này, cũng như dự án mở rộng đường băng của sân bay Dara Sakor gần đó do Trung Quốc tiến hành, vốn dường như nhằm trang bị cho sân bay khả năng tiếp nhận các máy bay quân sự. Lào thậm chí còn là một điểm mù lớn hơn, vì chính quyền Biden vẫn chưa cử một quan chức cấp cao nào đến đây. Trong khi đó, chính quyền Obama đã cử các Ngoại trưởng đến thăm Lào tận ba lần — Hillary Clinton một lần vào năm 2012, và John Kerry hai lần vào năm 2016. Đệ nhất Phu nhân đương nhiệm Jill Biden cũng đã đến thăm chính thức Lào vào năm 2015 khi chồng bà đang là Phó Tổng thống. Quan trọng nhất, Tổng thống Barack Obama đã từng thăm Lào vào năm 2016, đánh dấu lần đầu tiên một Tổng thống Mỹ đương nhiệm đến thăm nước này. (Obama, hồi năm 2012, cũng trở thành Tổng thống Mỹ đầu tiên và duy nhất từng đến thăm Campuchia). Tuy nhiên, chuyến thăm của ông không nằm trong một toan tính chiến lược nào cả; đúng hơn, nó phát xuất từ “nghĩa vụ đạo đức,” như lời Obama, nhằm giải quyết hậu quả của việc Mỹ ném bom xuống Lào trong Chiến tranh Việt Nam, khiến nước này phải hứng chịu lượng bom tính trên đầu người cao nhất từng được ném xuống một quốc gia. Dù thế, trong chuyến thăm, Obama cũng đã tuyên bố nâng tầm quan hệ với Viêng Chăn lên đối tác toàn diện. Mối quan hệ này gồm nhiều khía cạnh khác nhau của trao đổi song phương, và còn đi kèm 90 triệu đô la trong ba năm, để giúp Lào rà phá bom mìn. Trong vòng 20 năm trước đó, tổng cộng hỗ trợ của Washington cho Lào chỉ ở mức 100 triệu USD. Cả chính quyền Trump và Biden đều không tỏ ra quan tâm đến việc tận dụng chuyến thăm lịch sử của Obama. May mắn thay, nhiều chương trình dưới thời Obama vẫn được tiếp tục phát triển, bao gồm thúc đẩy kinh tế, hỗ trợ pháp lý, phòng chống buôn người, và dạy tiếng Anh – theo phát biểu gần đây của Đại sứ Mỹ tại Lào. Quan trọng nhất, các mức tài trợ cho hoạt động rà phá bom mìn vẫn ở mức cao dưới thời chính quyền Trump và Biden. Trong khi đó, Trung Quốc đang xây dựng các dự án cơ sở hạ tầng vô cùng cần thiết, và đầu tư vào các lĩnh vực hứa hẹn tăng trưởng mạnh nhất của nền kinh tế Lào. Một tuyến đường sắt Trung Quốc-Lào chuyên chở hành khách và hàng hóa đã được hoàn thành vào tháng trước. Bắc Kinh khoe rằng du lịch từ Trung Quốc đến Lào, quốc gia không giáp biển duy nhất ở Đông Nam Á, đang gia tăng bất chấp đại dịch. Lào cũng được cho là đang hưởng lợi từ các chuỗi cung ứng mới nhờ đường sắt. Trung Quốc còn xây dựng nhiều đập cho Lào trên sông Mekong, nhằm giúp nước này tạo ra lượng thủy điện lớn, và trở thành “bình ắc quy của châu Á.” Bắc Kinh khẳng định rằng không có dự án nào trong số này đi kèm với các ràng buộc chính trị – tất nhiên, đó vẫn còn là điều gây tranh cãi. Mà dù điều đó có là sự thật đi chăng nữa, thì ràng buộc bằng tiền bạc và tham nhũng vẫn có thể mạnh hơn bất kỳ trao đổi ‘có qua có lại’ chính thức nào. Rõ ràng, Trung Quốc đang có lợi thế vượt trội, trước tiên là nhờ ảnh hưởng kinh tế to lớn và vị trí gần kề. Cả ba quốc gia đều độc tài; Campuchia và Lào do đó trở thành một đối tác kém hấp dẫn hơn đối với chính quyền Biden vốn ưu tiên các giá trị. Nhưng đó không phải là những trở ngại không thể vượt qua. Chính quyền Biden có thể phối hợp với các đối tác dân chủ – chẳng hạn như Úc, Ấn Độ, Nhật Bản và Hàn Quốc – để cùng thúc đẩy các dự án đầu tư và cơ sở hạ tầng ở Campuchia và Lào, cạnh tranh trực tiếp với Sáng kiến Vành đai và Con đường của Trung Quốc. Nền tảng cơ sở cho các dự án này đã sẵn có, bao gồm sáng kiến Xây dựng lại Thế giới Tốt đẹp hơn của Biden, cùng với các thỏa thuận khung về thương mại và đầu tư hiện có với Phnom Penh và Viêng Chăn. Nhưng ngay cả khi có sẵn nền tảng, thì trước tiên, Washington vẫn nên tránh để các quan hệ này xấu đi, đồng thời nên tích cực xây dựng quan hệ thân tình và hiệu quả. Bất kỳ biện pháp trừng phạt nào cũng rõ ràng sẽ phản tác dụng. Chính quyền Biden vẫn có thể thể hiện đúng trọng tâm hướng đến các giá trị, nhưng không phải bằng cách rao giảng và chỉ trích, mà bằng cách tái sắp xếp và điều chỉnh những cuộc đối thoại này, như đã làm với các nước khác trong khu vực. Một cách tiếp cận toàn diện hơn đối với cạnh tranh chiến lược có thể được minh họa bằng việc chính quyền Biden tìm kiếm các trao đổi chính trị cấp cao với Campuchia và Lào, nhằm tạo điều kiện cho các thỏa thuận kinh tế và an ninh mới, chẳng hạn như việc tái lập quyền tiếp cận của Mỹ với Căn cứ Hải quân Ream. Một chiến lược đầy tham vọng như vậy có lẽ sẽ đòi hỏi một sự kiềm chế đáng kể những quan tâm của Mỹ đối với vấn đề giá trị. Dù bằng cách nào, chắc chắn sẽ có những khoảnh khắc khiến Washington cảm thấy ngần ngại. Chẳng hạn, Hun Sen đã thẳng tay đàn áp các nhóm đối lập; và tuần trước, ông đã đến thăm Myanmar để gặp gỡ chính quyền quân sự, vốn đang bị hầu hết các quốc gia khác xa lánh. Nhưng sau cùng thì, việc tăng cường can dự với Campuchia và Lào sẽ chỉ mang lại lợi ích ròng cho Mỹ trong cuộc cạnh tranh với Trung Quốc. Một cách tiếp cận thuần túy dựa trên giá trị rõ ràng đã không tiến triển như mong đợi, làm Mỹ bị cô lập trong một khu vực có ít nền dân chủ thực sự, và trao cơ hội mở rộng ảnh hưởng cho Bắc Kinh một cách không cần thiết. Derek Grossman là chuyên viên phân tích quốc phòng cấp cao tại Rand Corp., giáo sư thỉnh giảng Đại học Nam California, và là cựu báo cáo viên thông tin hàng ngày cho Trợ lý Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ về Các Vấn đề An ninh Châu Á và Thái Bình Dương. Nguồn: Nghiên Cứu Quốc Tế  
......

Từ ‘cuộc đảo chính ngoại giao’ của Hun Sen đến việc hoãn họp ASEAN: Các thất bại đã được báo trước

Hun Sen bắt tay tướng Min Aung Hlaing (trái) tại Naypyidaw. (Photo by An Khoun SamAun / National Television of Cambodia (TVK) / AFP) Trần Đông A  - Blog VOA “Ngoại giao cao bồi” của Hun Sen trên thực tế đã không mang lại sự đồng thuận trong ASEAN về hướng giải quyết cuộc đảo chính phi pháp của tập đoàn quân phiệt Myanmar. Dù trực tiếp gây sức ép hay thông qua “con rối chính trị” của mình, Trung Quốc vẫn chưa thành công trong nỗ lực dùng Campuchia như “con ngựa thành Troy” trong ASEAN. “Cuộc đảo chính ngoại giao” bất thành Ngày 12/01/2022 Campuchia buộc phải tuyên bố hoãn cuộc họp ASEAN đầu tiên trong bối cảnh khác biệt giữa các quốc gia thành viên quá lớn. Một phát ngôn viên của chính phủ CPC cho biết, có “khó khăn” đối với các nhà ngoại giao hàng đầu trong khối để tham gia “khóa họp hẹp” dự kiến trước đây vào 18 – 19/01/2022. Thất bại này đã được giới phân tích dự đoán. Sự chia rẽ trong ASEAN về chuyến đi của Hun Sen tới Naypyidaw và lời mời (do Hun Sen đưa ra) đối với ngoại trưởng Myanmar tham dự họp hẹp là lý do chính yếu, tại sao những người đứng đầu ngoại giao của một số nước trong khối đã chọn không tham dự cuộc hội luận tuần tới. Theo Giáo sư Sophal Ear, một chuyên gia về CPC tại Đại học Arizona (Mỹ), các quốc gia ASEAN đã nêu ra những khó khăn trong việc đi lại, thay vì nói thẳng rằng họ không muốn đến Siem Reap. “Đây chưa hẳn chính thức là một cuộc tẩy chay, nhưng vài ba ngoại trưởng của một số thành viên ASEAN không ngần ngại nêu ra một số lý do khiến họ không thể tham gia cuộc họp. Đây là quả báo đối với ‘chính sách ngoại giao cao bồi’ của CPC” (It’s karma for Cambodia’s ‘Cowboy Diplomacy’). Các tướng quân phiệt tiếm quyền Myanmar cho đến nay đã cản trở các nỗ lực của ASEAN và trên thực tế, dư luận thế giới coi chuyến công du tới Naypyidaw của Hun Sen như một “cuộc đảo chính về ngoại giao”. Tức là Thủ tướng CPC muốn đảo ngược cái công thức “10-X” mà ASEAN đã hai lần áp dụng trong năm ngoái. Những người trung dung có thể cho chuyến thăm là nỗ lực của Hun Sen nhằm gỡ rối các vấn đề phức tạp với cánh đảo chính ở Myanmar. Hun Sen không chỉ đưa ra những bình luận mang tính hòa giải nhằm vào Thống tướng Min Aung Hlaing, mà lợi dụng vị trí chủ tịch của mình, còn bổ nhiệm ngoại trưởng Prak Sokhonn làm “đặc phái viên mới” về Myanmar. Khỏi cần nói, tất cả điều này đã làm dấy lên sự giận dữ từ những người chống đối cuộc đảo chính, những người coi chuyến đi là sự mang lại tính hợp pháp cho chế độ quân phiệt và củng cố vị thế thương lượng của phe đảo chính. Hun Sen có thể thanh minh rằng, ông chỉ cố gắng thúc đẩy kế hoạch hòa bình của ASEAN với các tướng lĩnh. Bản chất của kế hoạch là sự nhất trí 5 điểm mà chính quyền đã đồng ý vào tháng Tư năm ngoái. Nhưng đồng thuận phải được bắt đầu bằng việc ngừng ngay lập tức bạo lực. Đối thoại phải mang tính xây dựng giữa tất cả các bên, được thực hiện với sự hòa giải có sự tham gia của đặc phái viên do ASEAN đề cử. Đáng ra các nhà cầm quân của Myanmar cần nắm bắt cơ hội và thực hiện cam kết của mình để cải thiện các vấn đề cho đất nước. Há dễ mấy ai quên làn sóng truyền thông quốc tế hồi đầu năm ngoái: “Ai đứng đằng sau cuộc đảo chính quân sự ở Myanmar?” Còn giờ đây, dư luận và giới chuyên gia đang chú mục vào vai trò của Trung Quốc trong các động thái “ngoại giao lobby”, thậm chí gây sức ép để ASEAN chấp thuận cho Thống tướng cầm đầu cuộc chính biến bất hợp pháp Min Aung Hlaing được ngồi vào chiếc ghế của bà Aung San Suu Kyi tại ASEAN. Hoãn họp ASEAN không chỉ vì Myanmar Sau khi từ Myanmar về nước, Hun Sen nói rằng các thành viên ASEAN nên tạo ra một nhóm các nhà ngoại giao bao gồm Campuchia, Brunei và Indonesia để tiếp tục thực hiện lệnh ngừng bắn ở Myanmar. Hun Sen nói thêm, Nhật Bản cũng nên tham gia sáng kiến “Những người bạn của Myanmar” do Chủ tịch ASEAN tiền nhiệm Brunei tổ chức, trên cơ sở ủng hộ chuyến đi làm việc của ông với các nhà lãnh đạo quân đội. Một tờ báo từ Phnom Penh dẫn lời Hun Sen: “Nhật Bản dự định sẽ hỗ trợ mạnh mẽ cho CPC để nước này thành công trong vai trò chủ tịch ASEAN”. Nhưng khác với Nhật Bản, Hoa Kỳ vẫn giữ quan điểm trước đây. Đại sứ quán Mỹ tại Myanmar cho biết, CPC cần thúc đẩy sự đồng thuận 5 điểm đã được nhất trí giữa Myanmar và ASEAN vào năm ngoái, cũng như chuyến thăm chưa được thực hiện giữa “đặc phái viên” do Brunei cử để gặp gỡ tất cả các bên liên quan ở Myanmar. Kiểu “ngoại giao cao bồi” của Hun Sen là màn khoe mẽ, còn thực chất đó chỉ là trò tung hứng của “con rối trong tay Trung Quốc”, không lừa phỉnh được dư luận CPC, dư luận của chính người dân Myanmar, đặc biệt là của giới quan sát quốc tế. Trong một tuyên bố của các Nghị sĩ ASEAN về Nhân quyền, một nhóm vận động trong khu vực, khẳng định rằng, Hun Sen đã thể hiện sự coi thường của ông ta đối với “Đồng thuận 5 điểm”. Ông ta sang Naypyidaw mà không cần biết bà Cố vấn Nhà nước San Suu Kyi và các thành viên nội các hợp pháp bị giam giữ ở đâu, chứ chưa nói tới việc được tiếp xúc như thỏa thuận. Nhóm này còn mô tả chuyến thăm của Thủ tướng CPC tới Myanmar là “một nỗ lực trơ trẽn và nguy hiểm để giành lấy sáng kiến”. Từ khối Đông Nam Á, nhóm Nghị sĩ viết: “Hai kẻ đảo chính này – Min Aung Hlaing bằng quân sự, còn Hun Sen bằng con đường ngoại giao – đang tiến hành một cuộc đảo chính thứ ba trong ASEAN, có nguy cơ dẫn đến chia rẽ của tổ chức”. Còn chuyên gia Charles Dunst, thành viên chương trình Đông Nam Á của Trung tâm Nghiên cứu Chiến lược và Quốc tế (CSIS) cho rằng, ông Hun Sen tỏ ra “quá tự tin, vì nghĩ ông là một tác nhân vì hòa bình; rất nhiều lần ông nhấn mạnh đến kinh nghiệm CPC sau chiến tranh liên quan đến lực lượng Khmer đỏ vào cuối thập niên 1990. Liệu ông Hun Sen có sử dụng kinh nghiệm trấn áp xã hội dân sự, giải tán các đảng đối lập ở CPC để ‘thuyết phục và đồng cảm’ với Thống tướng Min Aung Hlang, người đứng đầu tập đoàn quân sự Miến Điện?” Không phải lần đầu tiên CPC đơn phương hành động trong khối ASEAN. Khi nước này giữ chức Chủ tịch luân phiên năm 2012, lần đầu tiên ASEAN đã không ra được Tuyên bố chung tại thượng đỉnh, vì Phnom Penh đứng hẳn về phía Trung Quốc trong tranh chấp chủ quyền ở Biển Đông với nhiều nước Đông Nam Á. Một thập niên sau, giờ đây vẫn ông Hun Sen ấy còn hàm ý tố cáo Việt Nam mất dân chủ và không có nhân quyền, nay đang làm suy yếu uy tín của ASEAN sau khi CPC chính thức nhậm chức Chủ tịch.  
......

Vingroup bất ngờ thay thế tổng giám đốc VinFast toàn cầu người Đức bằng người Việt

VOA Vingroup vừa bổ nhiệm một phụ nữ người Việt thay thế ông Michael Lohscheller người Đức trên cương vị giám đốc toàn cầu của VinFast, hãng ô tô của tập đoàn lớn nhất Việt Nam hiện đang xâm nhập vào thị trường ô tô điện của Mỹ và châu Âu với những kế hoạch đầy tham vọng. Trong một thông báo hôm 27/12, Vingroup cho biết ông Lohscheller sẽ rời vị trí này và “trở về châu Âu vì lý do cá nhân.” Tập đoàn này còn công bố bổ nhiệm bà Lê Thị Thu Thuỷ – hiện là phó chủ tịch tập đoàn Vingroup – lên thay ông Lohscheller làm tổng giám đốc VinFast toàn cầu. Quyết định ‘thay ngựa giữa dòng’ ở hãng sản xuất ô tô nội địa đầu tiên của Việt Nam được xem là bất ngời khi ông Lohscheller mới chỉ nắm giữ cương vị tổng giám đốc toàn cầu ở đây trong 5 tháng. Vingroup không cho biết việc bổ nhiệm mới là do ông Lohscheller rời bỏ chức vụ này hay vì lý do gì nhưng Automotive News nói rằng vị giám đốc điều hành người Đức xin từ chức. Ông Lohscheller được bổ nhiệm vào chức vụ cao nhất của VinFast hồi tháng 7. Tập đoàn của tỷ phú Phạm Nhật Vượng khi đó nói rằng ông Lohscheller, người từng là phó chủ tịch Volkswagen Mỹ và tổng giám đốc Opel toàn cầu, “sẽ chịu trách nhiệm mở rộng hoạt động kinh doanh, thúc đẩy quảng bá VinFast ra toàn thế giới.” Ông Lohscheller trực tiếp quản lý và điều hành các thị trường của VinFast hiện nay, bao gồm Việt Nam, Mỹ, Canada, Pháp, Đức và Hà Lan. Ông Lohscheller dẫn dắt chiến lược đưa VinFast thành “một hãng xe điện thông minh toàn cầu” sau khi rời bỏ hoặc buộc phải rời bỏ vị trí là CEO của hãng sản xuất ô tô của Đức, Opel, vào tháng 7 vừa qua. Ông là người giới thiệu các mẫu xe điện đầu tiên của VinFast tại triển lãm xe hàng năm lớn đầu tiên của Mỹ – Los Angeles Auto Show – hồi cuối tháng trước. Thông báo hôm 27/12, về việc đưa bà Thuỷ lên thay thế trên cương vị tổng giám đốc toàn cầu của VinFast, trích lời ông Lohscheller nói rằng ông “rất vinh dự khi được cống hiến công sức và làm việc cho VinFast trong thời gian qua.” “VinFast đang trên hành trình trở thành thương hiệu xe điện thành công trên toàn cầu và tôi xin chúc VinFast mọi điều tốt đẹp trong tương lai,” ông Lohscheller nói. VinFast có tham vọng lớn là sẽ bắt đầu bán xe ô tô chạy bằng điện tại thị trường Mỹ và châu Âu vào năm tới, cạnh tranh với Tesla và các nhà sản xuất ô tô khác. Được thành lập vào năm 2017, VinFast hướng đến mục tiêu cạnh tranh về kích thước và giá bán xe. Xe của VinFast sẽ đi kèm với chương trình cho thuê pin, nghĩa là chi phí của pin – phần đắt nhất của xe ô tô điện – không bao gồm trong giá bán xe. Ghi nhận về việc từ chức của ông Lohscheller, tờ báo Đức Frankfurter Allgemeine Zeitung cho rằng vị giám đốc điều hành người Đức ban đầu bị cuốn hút bởi “những cơ hội phát triển” của VinFast nhưng sau đó “có thể nó không lớn hoặc còn xa vời hơn bạn tưởng tượng.” “Kế hoạch đầy tham vọng tấn công Tesla, trong số những kế hoạch khác, (của VinFast) vẫn còn sơ khai,” tờ FAZ nhận định. “VinFast cho đến lúc này mới chỉ chủ yếu hoạt động ở thị trường nội địa và vẫn đang thử vận may với dòng xe SUV mới, mà tất nhiên là khó có thể nổi bật về hình thức và công nghệ.” Trong kế hoạch phát triển lâu dài, VinFast được cho là đang nhắm đến việc niêm yết công khai tại Mỹ vào năm tới. Để chuẩn bị cho kế hoạch này, tập đoàn Vingroup hồi đầu tháng này lập ra một công ty mới có tên VinFast Singapore có trụ sở chính ở Singapore. Theo thông báo của Vingroup, vị tổng giám đốc toàn cầu mới người Việt của VinFast, bà Thuỷ, với nhiều năm kinh nghiệm nắm giữ ở các vị trí quản lý khác nhau, “được kỳ vọng sẽ là nhân tố thúc đẩy nâng tầm VinFast thành thương hiệu toàn cầu cũng như sản phẩm xe điện thông minh VinFast sẽ được khách hàng quốc tế đón nhận.”  
......

Taliban sẽ là lực lượng cứu châu Âu khỏi nạn khủng bố?

Nguồn: “Afghanistan: Taliban sollen die Welt vor islamistischem Terrorismus bewahren?”, WELT, 21/12/2021. Biên dịch: Nguyễn Xuân Hoài   Những lời đe dọa từ phương Tây không còn lại bao nhiêu. Bên cạnh nước Đức, Hoa Kỳ cũng đang từng bước thiết lập quan hệ với nhà cầm quyền mới ở Kabul. Chính họ sẽ là những người có nhiệm vụ kiểm soát các phần tử Hồi giáo khác. Cái giá phải trả là khá cao. Trong những tuần qua, các đại diện từ khắp nơi trên thế giới đã đến Doha, chi nhánh duy nhất của Taliban bên ngoài Afghanistan để tiến hành các cuộc đàm phán. Những người khác lại bay thẳng đến Kabul. Ví dụ, đại sứ Đức đi cùng người đồng cấp Hà Lan cũng như một số quan chức khác. Về mặt chính thức, Taliban vẫn bị coi là một tổ chức khủng bố và các nhà lãnh đạo chóp bu vẫn bị treo giải với giá hàng triệu đôla tiền thưởng. Nhưng chỉ vài tháng sau khi lên nắm quyền hồi tháng 8, các phần tử Hồi giáo cực đoan đã được chấp nhận trên chính trường ngoại giao quốc tế. Chủ yếu vì “tình hình nhân đạo đang trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết ở Afghanistan trong bối cảnh mùa đông đang đến gần”, đây là lý do biện minh cho các cuộc đàm phán. Điều này cũng đã được giải thích bởi một phái đoàn EU, những người đã gặp gỡ và đối thoại kéo dài hai ngày với Taliban ở Doha vào cuối tháng 11. Ngoài việc cung cấp viện trợ nhân đạo, châu Âu sẵn sàng cung cấp các nguồn tài chính đáng kể cho người dân Afghanistan. Đổi lại, Taliban hứa sẽ đảm bảo pháp quyền, quyền tự do ngôn luận và quyền tự do tiếp cận giáo dục. Họ đã hứa điều đó trong nhiều tháng. Tuy nhiên, thực tế ở Afghanistan lại khác. Cho đến nay vẫn không có chính phủ đại diện. Từ lớp 12 trở đi, nữ sinh không được đi học, đi làm nữa, và gần đây có lệnh cấm phụ nữ lái xe. Thay vì một lệnh ân xá, Taliban đã hành quyết hàng trăm binh lính của chính phủ cũ. Rõ ràng là tình hình nhân đạo ở Afghanistan là cực kỳ tồi tệ. Hơn một nửa trong số 40 triệu dân đang bị nạn đói đe dọa. Hàng ngàn trẻ em đã và đang bị suy dinh dưỡng. Nền kinh tế đang trên đà sụp đổ và chưa có dấu hiệu của sự cải thiện. Afghanistan chỉ có thể tạm thời vượt qua được mùa đông này nếu có sự hỗ trợ của ngước ngoài. Nhưng đây không phải là lý do vì sao người ta không có hành động khi Taliban không làm gì để xây dựng một nhà nước đại diện. * Không chỉ là đế chế của Taliban Người ta nói sẽ đảm bảo tôn trọng quyền con người ở Afghanistan, nhưng điều này cho đến nay hầu như không được thực hiện. Thay vào đó, sau khi rút lực lượng khỏi Afghanistan, người ta có cảm giác, Taliban chỉ lo củng cố sự thống trị của mình. Chính nỗi sợ hãi về sự khủng bố của chủ nghĩa Hồi giáo đang khiến cho ngay cả những đối thủ lớn - Mỹ, Nga, Trung Quốc và châu Âu - hướng tới một chính sách xoa dịu. Bởi vì Afghanistan không chỉ là đế chế của Taliban. Một nhánh của Nhà nước Hồi giáo (IS) và một số tổ chức cực đoan khác cũng đang hoạt động ở bên rặng núi Hindu Kush. Người ta sợ rằng chúng có thể xuất khẩu thánh chiến ra toàn bộ khu vực và tất nhiên sang cả châu Âu. Công thức rất đơn giản: Taliban cần kiểm soát các nhóm nhỏ này, đổi lại chúng phải chấp nhận quyền cai trị của Taliban. “Nguy hiểm nhất là nhóm IS”, theo nhận định của Guido Steinberg thuộc Viện Khoa học và Chính sách (SWP) ở Berlin. “Tổ chức này phải chịu trách nhiệm về vụ tấn công khủng bố kinh hoàng hồi tháng Tám nhắm vào việc tổ chức cho người dân di tản ở sân bay Kabul và hàng loạt vụ ám sát sau đó ở Afghanistan.” Đối với IS thì Taliban chưa thực sự triệt để. Taliban bị coi là những kẻ phản bội Hồi giáo vì đã ký Hiệp định Doha với Hoa Kỳ. Hiệp ước hồi tháng 2 năm 2020 bao gồm việc rút quân Mỹ một cách hòa bình, nhưng Afghanistan sẽ không được trở thành xuất phát điểm cho các cuộc tấn công khủng bố nhắm vào các nước khác. Lý do cho cuộc xâm lược của Mỹ vào Afghanistan năm 2001 là do cuộc tấn công khủng bố ngày 11/9 do Osama bin Laden và al-Qaida lên kế hoạch ở Hindu Kush. Theo Steinberg, tác giả của nghiên cứu do Quỹ Konrad Adenauer (KAS) công bố hôm thứ hai về chủ nghĩa khủng bố Hồi giáo ở châu Âu và thánh chiến ở Đức: “IS đang tuyển mộ các thành viên từ cánh hữu của Taliban và có thể ngày càng mạnh hơn.” Ông lưu ý Taliban không phải là một nhóm thống nhất. Có những kẻ bất bình muốn đưa cuộc thánh chiến vượt ra khỏi biên giới quốc gia và khẩn trương thành lập các tiểu vương quốc Hồi giáo. Sau khi lên nắm quyền, Taliban không đột ngột ban hành luật Sharia mà tiến hành vấn đề này một cách từ từ. Taliban muốn truyền đi một hình ảnh ôn hòa, điều này cũng gây bất bình cho phe cứng rắn. Steinberg cho rằng: “Taliban càng ôn hòa, IS càng có thể nhận được nhiều sự hỗ trợ, và chúng ta biết điều đó có ý nghĩa là gì khi tổ chức này lớn mạnh”. Khi ở đỉnh cao quyền lực, tổ chức IS ở Syria và Iraq đã tiến hành các cuộc tấn công đẫm máu ở Paris năm 2015 và ở Brussel năm 2016. Ông nói: “Câu hỏi đặt ra là trong bối cảnh này nên chọn một Taliban ôn hòa hay một tiểu vương quốc ổn định”. Những người đòi phải có một chính phủ vững mạnh và trao quyền cho phụ nữ ở Afghanistan đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu Taliban thực sự đồng ý nhượng bộ trong vấn đề này, điều đó sẽ càng làm cho phe đối lập cực đoan mạnh mẽ hơn. Steinberg nói: “Điều đó có thể gây ra những hậu quả trực tiếp cho chúng ta ở châu Âu. Các cường quốc hàng đầu thế giới dường như từ lâu đã có quyết định. Họ dựa trên chủ nghĩa thực dụng về chính trị. Ở Hoa Kỳ, với việc rút quân, điều này từ lâu đã trở nên rõ ràng. Chỉ cần ra khỏi Afghanistan, Afghanistan sẽ rơi vào tay một tổ chức khủng bố nào, điều này họ không quan tâm. Với Washington, nhà cầm quyền mới ở Afghanistan hiện là đối tác trong cuộc chiến chống IS. Theo các nguồn tin trên các phương tiện truyền thông Mỹ, các cơ quan an ninh Mỹ cũng đang hợp tác với Taliban. An ninh Mỹ cung cấp cho lực lượng Hồi giáo thông tin tình báo quân sự để họ có thể hành động hiệu quả chống lại IS. Đồng thời, Nhà Trắng đã cam kết viện trợ nhân đạo cho người dân Afghanistan. Tuy nhiên, cho đến nay, Mỹ không muốn giải tỏa các khoản tiền bị đóng băng của Ngân hàng Quốc gia Afghanistan. Có thể nói, Nga đang theo đuổi chính sách cây gậy và củ cà rốt. Chính phủ Nga đã tiếp một số phái đoàn Taliban tại Điện Kremlin. Tuy nhiên, cùng lúc đó, nước này đã tổ chức các cuộc diễn tập quân sự quy mô lớn ở biên giới các quốc gia láng giềng của Afghanistan là Uzbekistan và Tajikistan. Đại sứ quán Nga không dấu diếm ý định sẽ không gây bất kỳ trở ngại nào cản đường Taliban, nhưng để làm được điều này, Taliban phải kiểm soát được lực lượng Uzbekistan và Tajik trong tổ chức IS. Vấn đề ở đây xoay quanh khoảng 2.000 phần tử, chúng có thể xâm nhập vào các nước Trung Á dưới dạng dân tị nạn, theo tổng thống Nga Vladimir Putin. Trung Quốc cũng có quan hệ tốt với lực lượng Taliban ở Afghanistan. Bắc Kinh hy vọng Taliban sẽ kiểm soát các phần tử Hồi giáo Duy Ngô Nhĩ. Mặc dù nhóm chiến binh nhỏ này thực sự không phải là mối đe dọa nghiêm trọng đối với bộ máy nhà nước đầy quyền lực của Trung Quốc, theo Steinberg. Tiếp theo là Pakistan. Theo báo cáo hồi tháng 6 của Hội đồng Bảo an Liên hợp quốc, có 6.000 chiến binh Tehrik-i-Taliban Pakistan (TTP) ở Afghanistan. Tổ chức này chiến đấu chống nhà nước Pakistan trong hơn mười năm qua, Hindu Kush là nơi ẩn náu của họ. Chỉ vài ngày trước, lực lượng này đã chấm dứt lệnh ngừng bắn hiện có với Islamabad. Pakistan đã hỗ trợ Taliban ở Afghanistan trong hơn hai thập kỷ và có thể yêu cầu lực Taliban có sự đoàn kết đặc biệt. Nghe có vẻ kỳ cục, nhưng việc Mỹ và các đối tác NATO của Mỹ rút quân đã biến điều này thành hiện thực: Taliban, kẻ đã giết hại hàng nghìn dân thường hiện lại có nhiệm vụ là cứu thế giới khỏi chủ nghĩa khủng bố Hồi giáo. “Taliban đang đóng một vai trò quan trọng và họ đang tìm cách chơi tròn vai với vai trò này.” Guido Steinberg nói. “Chúng ta sẽ chứng kiến Taliban thực hiện điều này khéo léo như thế nào. Chắc chắn đó là một nhiệm vụ không hề dễ dàng”./. Nguồn tiếng Việt: http://nghiencuuquocte.org/.../taliban-se-la-luc.../...  
......

50 năm sau chuyến đi đêm của Kissinger, Trung Quốc độc tài đe dọa thế giới

Thụy My -RFI Suy sụp vì thảm họa Cách mạng Văn hóa, lo sợ quân đội Liên Xô ở biên giới, Mao thông qua Rumani bí mật bắn tin mời Nixon. Cất cánh ngoạn mục nhờ sự trợ giúp có phần ngây thơ của phương Tây, 50 năm sau Trung Quốc hung hăng xưng hùng xưng bá. Hồ sơ của L’Obs tuần này dành cho « Săn bắn, chủ đề luôn gây tranh cãi tại Pháp ». L’Express đăng ảnh Anne Hidalgo, đô trưởng Paris, ứng cử viên tổng thống cánh tả, gọi bà là « Nữ hoàng thảm họa ». Courrier International đặt vấn đề « Mai đây chúng ta sẽ ăn những thức gì ? ». Riêng Le Point dành hẳn một số đặc biệt cho « Trung Quốc và phương Tây », dày hơn 70 trang, công phu như một quyển sách. Hai mươi thế kỷ lịch sử được lướt qua, từ « Kỷ nguyên vàng » với chuyến phiêu lưu của nhà hàng hải Trịnh Hòa (Zheng He) ; sang « Thời kỳ ô nhục » trong chiến tranh nha phiến, Di Hòa Viên của Từ Hi thái hậu bị bát quốc liên quân tàn phá. Cuối cùng là « Thời của sức mạnh » từ sau cuộc gặp Mao-Nixon, mở cửa kinh tế của Đặng Tiểu Bình và mưu đồ thống trị thế giới của Tập Cận Bình. Cạy cục mời Nixon sang với ngoại giao bóng bàn Mùa hè năm nay, Bắc Kinh kỷ niệm 50 năm chuyến thăm bí mật của Kissinger hồi tháng 7/1971. Ngược lại phía Mỹ giữ im lặng, chỉ được nhắc đến trong một video của cựu ngoại trưởng năm nay đã 98 tuổi. Phó chủ tịch Trung Quốc Vương Kỳ Sơn không quên nhấn mạnh, nước Mỹ hiện nay đang thiếu một Kissinger mới để giúp hai nước ra khỏi trạng thái nghi kỵ. Vụ đi đêm này nhằm chuẩn bị cho chuyến thăm của tổng thống Nixon cuối tháng 2/1972. Mỹ muốn lợi dụng tình trạng xung khắc giữa Trung Quốc và Liên Xô, trấn an các nước Đông Âu và tìm cách thoát khỏi lò lửa Việt Nam. Đối với Bắc Kinh - đang suy sụp vì thảm họa Cách mạng Văn hóa trong lúc « cách mạng vô sản toàn thế giới » chỉ còn là ảo vọng - đây là cơ hội bằng vàng. Mao Trạch Đông lo sợ trước sự hiện diện đông đảo của quân đội Liên Xô ở biên giới Mông Cổ. Tuy muốn bước vào sân chơi quốc tế, nhưng Mao không muốn cho thấy mình phải lạy lục xin xỏ. Thông qua trung gian bí mật của Rumani, thủ tướng Chu Ân Lai (Zhou Enlai) từ tháng 11/1970 bắn tín hiệu sẽ hoan nghênh ông Nixon đến Bắc Kinh. Nhưng người Mỹ không mấy nhiệt tình : đến cuối tháng Giêng 1971 Kissinger không hề nhắc đến trong lá thư gởi cho Trung Quốc. Thế là đến lượt ngoại giao bóng bàn. Tháng 4/1971, ê-kíp Mỹ tham dự giải bóng bàn thế giới tại Nhật Bản. Sau khi trao đổi quà, tay vợt Trang Tắc Đống (Zhuang Zedong) mời đồng nghiệp Mỹ Glenn Cowan sang thi đấu tại Trung Quốc. Bộ Ngoại Giao Trung Quốc không đồng ý, nhưng chính Mao Trạch Đông khẳng định muốn mời ê-kíp Mỹ ; cô y tá riêng ban đầu không tin vì Mao vừa uống cả vốc thuốc ngủ. Tin Trung Quốc cộng sản đưa ra lời mời với Washington nổ lớn như một quả bom. Hưởng lợi lớn, Mao lại cao ngạo với Mỹ Tại Hoa Kỳ, nhiều người trách Kissinger đã nhượng bộ Trung Quốc mà không đòi hỏi có đi có lại. Washington bỏ rơi Đài Loan đến hai lần, trước hết là công nhận « chỉ có một nước Trung Hoa », rồi sau đó tặng chiếc ghế Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc cho Bắc Kinh. Kissinger tiết lộ cho Bắc Kinh về việc thương lượng vũ khí chiến lược với kẻ thù chung Liên Xô, Trung Quốc cũng được chuyển giao những công nghệ tiên tiến để xây dựng lại kỹ nghệ hàng không đang rệu rã. Lúc Mao biết những tin vui này, ông ta nói với những người xung quanh : « Từ khỉ, Mỹ đã biến thành người nhưng chưa hoàn toàn, vì cái đuôi vẫn còn đó ». Chu Ân Lai đế thêm : « Tổng thống Mỹ là một con điếm, trang điểm phấn son và đến tận cửa trao thân ». Khi cánh cửa Tử Cấm Thành mở ra trước Nixon hôm 21/02/1972, ông không bàn bạc cụ thể được một điểm nào với Mao. « Những vấn đề này (Đài Loan, Việt Nam, Triều Tiên) không phải là những gì để thảo luận với tôi, xin ngài trao đổi với thủ tướng ». Trong khi Nixon và Kissinger có những lời lẽ lịch sự, Mao tỏ ra cao ngạo, tin rằng Mỹ cần Trung Quốc hơn là Trung Quốc cần Mỹ. Chuyến thăm lịch sử này đã giúp ông Nixon tái đắc cử, nhưng chính Trung Quốc mới hưởng lợi nhiều nhất. Sau đó các nhà lãnh đạo nước ngoài : Canada, Úc, Pháp, Anh lần lượt đến thăm theo những điều kiện do Bắc Kinh áp đặt. Trung Quốc đặt chân vào trường quốc tế với rất ít chi phí. Học hỏi kinh tế thị trường, tạo tầng lớp tinh hoa mới Thủ tướng Margaret Thatcher khi thăm Bắc Kinh năm 1982 ngỡ rằng sẽ thuyết phục được Trung Quốc để cho Hồng Kông vẫn chịu sự quản lý của Anh, nhưng bà đã lầm to. Nhà nghiên cứu của Havard, Philippe Le Corre nói : « Chuyến đi này cho thấy sự mù quáng của người Anh, Thatcher đến Bắc Kinh với bông hoa gắn trên nòng súng (…). Đặng chấp nhận để cho Hồng Kông sống dưới chế độ tư bản một thời gian vì tin rằng có lợi cho Trung Quốc, nhằm học hỏi nhanh hơn về kinh tế thị trường ». Ông nhắc đến một phim ngắn được chiếu trên toàn Hoa lục sau đó, với cảnh bà Thatcher vấp té, một cách để cho thấy sự yếu ớt của thực dân cũ. Marcel Giuglaris, thông tín viên Le Point thời đó nhận xét, Đặng Tiểu Bình đã « đưa Trung Quốc ra khỏi luyện ngục ». Cùng với Chu Ân Lai, ông ta thực hiện « bốn hiện đại hóa » (nông nghiệp, công nghiệp, quốc phòng, khoa học kỹ thuật), với tham vọng GDP tăng gấp bốn trong 20 năm. Đặng trả đất cho nông dân, cho phép lập doanh nghiệp, tìm kiếm công nghệ nơi phương Tây và đào tạo một thế hệ lãnh đạo mới. Đảng giảng hòa với trí thức, nhiều triệu người bị đàn áp trong Cách mạng Văn hóa được phục hồi, con cái họ được nhận vào làm việc. Trung Quốc được Ngân hàng Thế giới và Quỹ Tiền tệ Quốc tế (IMF) hỗ trợ, các trường đại học Âu Mỹ mở rộng vòng tay đón tiếp các du học sinh được Bắc Kinh gởi sang. Đặng Tiểu Bình muốn Mỹ đứng ngoài để có thể đè bẹp Việt Nam Ưu tiên của Đặng còn là đạt được sự trung lập của Mỹ ở Đông Nam Á để cạnh tranh với Liên Xô tại đây. Nhất là với Việt Nam, nơi Trung Quốc muốn chà đạp « Cuba phương Đông » (chữ dùng của Đặng). Đặng Tiểu Bình tỏ ra cởi mở, dễ mến trong các chuyến thăm Hoa Kỳ, châu Âu ; và phát minh được phương Tây trao cho vượt quá mong đợi : siêu máy tính, công nghệ quân sự. Nhật Bản cũng giúp đỡ Trung Quốc rất nhiều. Năm 1989, Bắc Kinh đạt được vô số thành tựu, và tình hình địa chính trị bỗng đảo lộn với sự xuất hiện của Mikhail Gorbatchev. Để mừng tình hữu nghị vừa tìm lại với Liên Xô – vừa ra lệnh cho Việt Nam rút khỏi Cam Bốt và cho triệt thoái khỏi Afghanistan – một hội nghị thượng đỉnh Xô-Trung được chức, với sự hiện diện của các nhà báo khắp thế giới. Nhưng giới phóng viên rốt cuộc đưa tin một sự kiện bi thảm : Thiên An Môn. Sau vụ thảm sát, Phương Tây cứng rắn với Bắc Kinh một thời gian, rồi do choáng váng trước tình trạng hỗn loạn ở Liên Xô, đã dỡ bỏ cấm vận Trung Quốc (trừ quân sự). Năm 1992, đã 88 tuổi, Đặng vẫn cố đi miền nam để thúc đẩy các đặc khu kinh tế, tạo điều kiện cho tư bản ngoại quốc mở nhà máy dệt may, sản xuất đồ chơi, giày dép, thiết bị điện tử…Năm 2001, Trung Quốc được tham gia Tổ chức Thương mại Thế giới (WTO) để trở thành công xưởng thế giới và người khổng lồ kinh tế. Trung Quốc cất cánh nhờ được gia nhập WTO Phải chăng đó là sai lầm của phương Tây ? L’Express đặt câu hỏi. Giáo sư Christian Saint-Étienne cho rằng việc cho Trung Quốc gia nhập WTO đã phá hủy nhiều mảng công nghiệp của phương Tây trong 20 năm qua, vì không ràng buộc Bắc Kinh trong việc trợ giá doanh nghiệp. Nhờ tài trợ ồ ạt ngành pin mặt trời, Trung Quốc đè bẹp được mọi cạnh tranh và đang tiếp tục với bình điện, xe hơi chạy điện. Hoa Vi (Huawei) là ví dụ cụ thể : từ một xưởng gia công nhỏ, 20 năm sau trở thành tập đoàn toàn cầu. Với thế mạnh hiện nay, Bắc Kinh ngày càng ngạo nghễ. « Lịch sử sẽ khoan hòa với tôi vì tôi muốn viết nên lịch sử ». Chẳng biết Tập Cận Bình có ngưỡng mộ Winston Churchill hay không, nhưng ông ta đã thực hiện câu nói trên đây của cố thủ tướng Anh, không phải « viết nên » mà là viết lại lịch sử. Hội nghị trung ương tháng 11 vừa qua đã ra nghị quyết thứ hai về lịch sử, trong đó Tập Cận Bình đóng vai trò người hùng của Trung Quốc. Giáo sư Françoise Lauwaert ở Bruxelles nhận thấy những đoàn học sinh đến tham quan Bảo tàng quốc gia ở Bắc Kinh không hề biết đến Cách mạng Văn hóa lẫn Đại nhảy vọt đã làm 40 triệu người chết. Trung Quốc còn phải đối mặt với ba thử thách : chống tham nhũng (các đối thủ của Tập đã phải trả giá), chống nghèo đói, và thống nhất đất nước. Việc đàn áp Hồng Kông là chiến thắng đầu tiên, trong khi chờ đợi Đài Loan trở về với « mẫu quốc ». Chế độ Bắc Kinh lo sợ văn hóa thần tượng lấn át đảng Về đối nội, L’Obs ghi nhận sau khi đàn áp các nhà ly khai, luật sư nhân quyền, báo chí, tư thục, Tập Cận Bình tấn công vào ngành giải trí, không gian thoải mái cuối cùng của giới trẻ mà ông ta muốn điều khiển. Các nhóm nhạc nam (boy band) xuất hiện cách đây vài năm, bắt chước trào lưu K-pop của Hàn Quốc, rất được yêu chuộng tại Hoa lục. Những chàng trai cao ráo có khuôn mặt đẹp, đôi mắt quyến rũ, nước da trắng trẻo, thu hút được mấy chục triệu người trẻ nhất là các thiếu nữ. Trong bối cảnh đó, vụ bắt giam thần tượng Ngô Diệc Phàm (Kris Wu), 31 tuổi, người Canada gốc Hoa, nổi tiếng nhất trong số các ngôi sao, có tác động như một quả bom. Bị cáo buộc hiếp dâm, cựu thành viên boy band EXO bị giữ ở một nơi bí mật, nhưng các fan của anh đã quyên góp để mướn luật sư biện hộ, thậm chí giúp vượt ngục ! Có người viết trên trang của một fan-club, nếu Ngô Diệc Phàm không được thả, họ sẽ đào đường hầm để anh trốn thoát và đã mua các dụng cụ cần thiết. Tất nhiên tài khoản các fan này bị đóng, cũng như hàng ngàn nhóm thảo luận và 150.000 post khác mà nhà cầm quyền cho là « độc hại ». Văn hóa « boy band » với lực lượng người hâm mộ khổng lồ bắt đầu làm chế độ lo sợ. Năm nay những đòn sấm sét đã giáng xuống các siêu sao. Sau Phạm Băng Băng (Fan Bingbing), đến lượt Triệu Vy (Zhao Wei) bị « mất tích » mà không ai biết tại sao. Song song đó, các tập đoàn công nghệ bị trấn áp : nhờ những nền tảng này mà các follower (người theo dõi) tập hợp được với nhau. Họ chia sẻ những hoạt động của thần tượng, tấn công những ai chỉ trích, mua những sản phẩm xa xỉ mà ngôi sao đang làm đại diện, và đưa thần tượng của mình lên dẫn đầu các bảng tổng sắp. « Văn hóa hâm mộ » tạo ra những mạng lưới có tổ chức tốt và vô cùng hiệu quả. Năm 2016, kỷ niệm sinh nhật 17 tuổi của Vương Tuấn Khải (Wang Junkai), thành viên boy band TFBoy, các fan đã thuê những màn ảnh khổng lồ ở New York, Bắc Kinh, Đài Bắc, Tokyo, Paris, Seoul, Reykjavik…Năm 2018, fan của Ngô Diệc Phàm thi nhau mua album « Antares », đẩy anh lên đứng đầu iTunes, trên cả Ariana Grande. Trước việc nhà cầm quyền ra tay đàn áp ngành giải trí, thế hệ trẻ con một, từ nhỏ đã quen thuộc với mạng xã hội và các fan club là phương tiện giúp họ ra khỏi cô đơn, nay hoang mang không biết làm gì để thư giãn đầu óc. Các nhà ngoại giao Litva giã biệt Bắc Kinh trong giá lạnh Cũng liên quan đến Trung Quốc, The Economist tả lại « Cuộc từ biệt lạnh giá », khi Litva rút sứ quán ra khỏi Bắc Kinh. Đó là cuộc khủng hoảng ngoại giao tệ hại nhất giữa Trung Quốc và một quốc gia châu Âu kể từ nhiều thập niên. Một trong những câu kinh nhật tụng ưa thích của Trung Quốc là cảnh báo phương Tây về một cuộc chiến tranh lạnh mới, một thế giới hòa bình cần hợp tác « đôi bên cùng có lợi ». Mùa đông năm nay những chữ này trở nên trống rỗng tại khu ngoại giao đoàn ở Bắc Kinh. Chính Trung Quốc đã khởi động một cuộc chiến tranh lạnh không tuyên bố, và chừng như tin rằng mình là người chiến thắng. Ngày 15/12, nước cộng hòa nhỏ bé vùng Baltic sơ tán toàn bộ nhân viên ngoại giao và gia đình khỏi Bắc Kinh « để tham vấn ». Họ rời tòa đại sứ, cửa khóa và trống rỗng, sau nhiều tháng chịu sức ép nặng nề của Trung Quốc vì Litva cho Đài Loan mở văn phòng đại diện tại thủ đô Vilnius. Từ tháng Chín, đại sứ Litva đã bị yêu cầu rời Trung Quốc, đến tháng 11 Bắc Kinh đơn phương giáng cấp đại sứ quán thành văn phòng do một đại biện lãnh đạo. Các nhà ngoại giao Litva có hạn chót là 14/12 để trả lại giấy tờ do Trung Quốc cấp để đổi sang tư cách mới. Không biết có còn giữ được quyền đặc miễn ngoại giao hay không, và không chấp nhận sự giáng cấp này, Litva chỉ thị cho tất cả nhân viên ngoại giao giữ lại giấy tờ, và ngay hôm sau bay sang Paris. Họ tụ tập tại một con đường tấp nập gần tòa đại sứ trong một buổi sáng giữa tuần trời xám xịt, người lớn vẻ mặt căng thẳng, các thiếu niên đeo tai nghe xách theo lồng đựng mèo, lên chiếc xe ca dưới sự quan sát của công an mặc thường phục. Đồng nghiệp từ các sứ quán bạn bè tiễn họ đến tận phi trường. Trung Quốc tạo ác cảm khi chèn ép Litva tí hon Từ vài tuần qua, Litva bỗng biến mất khỏi cơ sở dữ liệu của hải quan Trung Quốc khiến các nhà nhập khẩu không thể khai thuế, các công ty Đức, Pháp được cảnh báo những hàng hóa có thành phần từ Litva có thể bị chận. Bắc Kinh nghĩ rằng các cường quốc châu Âu chú trọng đến thị trường Hoa lục sẽ bỏ rơi quốc gia Baltic tí hon. Tuy nhiên họ không biết là những nước châu Âu nhỏ và trung bình không hề ưa trò ỷ mạnh hiếp yếu. Không thích ông Trump vì chính sách « Nước Mỹ trước hết », châu Âu cũng rất ghét thói quen cưỡng ép của Trung Quốc, đặc biệt là khi nó đe dọa tính toàn vẹn của thị trường chung châu Âu. Ngay cả Hungary vốn thân thiết với Bắc Kinh cũng bênh vực Litva. Sự xua đuổi một sứ quán khỏi Bắc Kinh sẽ không được nhanh chóng quên đi./.  
......

Công ty tại tỉnh Khánh Hòa nhận giải ‘Doanh nghiệp xuất sắc’ của Ngoại trưởng Hoa Kỳ

Việt Nam - VOA Một công ty tại tỉnh Khánh Hòa, Việt Nam, mới được trao giải thưởng “Doanh nghiệp Xuất sắc” của Ngoại Trưởng Hoa Kỳ. Đại sứ quán Mỹ ở Hà Nội cho biết, Ngoại trưởng Hoa Kỳ Antony J. Blinken hôm 8/12 đã trao tặng “Giải thưởng Doanh nghiệp Xuất sắc” (ACE) 2021 ở hạng mục “Đổi mới Sáng tạo trong lĩnh vực Khí hậu” cho Công ty Australis Aquaculture. Tin cho hay, công ty của Hoa Kỳ này được cho là đã “tiên phong áp dụng mô hình nuôi trồng thuỷ sản trên đại dương, thích ứng với biến đổi khí hậu, tại vùng biển nhiệt đới miền Trung Việt Nam”. Cơ quan ngoại giao Mỹ cho biết thêm rằng công ty Australis, có trụ sở tại tỉnh Khánh Hòa, “cũng đang phát triển công nghệ nuôi trồng một loài tảo biển có tiềm năng giảm phát thải khí mê tan từ việc chăn nuôi khi loại tảo này được đưa vào thức ăn gia súc”. Đại sứ quán Mỹ dẫn lời Đại biện lâm thời Hoa Kỳ Marie C. Damour phát biểu tại buổi lễ trao giải trực tuyến rằng “việc đánh bắt quá mức trên biển và biến đổi khí hậu đang làm gia tăng rủi ro với chuỗi cung ứng thực phẩm toàn cầu và các nền kinh tế biển trên toàn thế giới”. “Nhờ vào cách thức nuôi trồng và chế biến của mình, Công ty Australis đã phát triển một mô hình mới, có quy mô lớn cho việc nuôi trồng thuỷ sản trên biển, tạo ra nguồn lợi kinh tế cho người lao động và các cộng đồng ven biển, góp phần tăng cường an ninh lương thực toàn cầu, bảo vệ các nguồn lợi thuỷ hải sản trong tự nhiên, và nâng cao năng lực thích ứng với biến đổi khí hậu”, bà Damour nói thêm. Giám đốc Điều hành Công ty Australis Aquaculture Josh Goldman cũng được dẫn lời phát biểu cho biết “rất vinh dự được đại diện Công ty Australis Aquaculture nhận giải thưởng này, và chúng tôi vô cùng tự hào khi những nỗ lực nhằm đem lại một mô hình nuôi trồng thuỷ sản mới bền vững ở vùng biển nhiệt đới đã được Chính phủ Hoa Kỳ công nhận”. Ông Goldman được đại sứ quán Hoa Kỳ dẫn lời nói tiếp rằng “chúng tôi cũng muốn bày tỏ lòng cảm kích sâu sắc với Chính phủ Việt Nam và tỉnh Khánh Hoà vì đã đồng hành hỗ trợ chúng tôi thực hiện tầm nhìn nuôi trồng thuỷ sản thích ứng với biến đổi khí hậu”. Theo Bộ Ngoại giao Mỹ, Giải thưởng ACE thường niên của Ngoại trưởng công nhận và tôn vinh những công ty Hoa Kỳ luôn giữ vững những tiêu chuẩn cao như những thành viên có trách nhiệm trong cộng đồng. Ra đời từ năm 1999, giải thưởng này tôn vinh cách thức các công ty Hoa Kỳ đại diện các giá trị Mỹ trong việc kinh doanh, đồng thời tuân thủ các phương thức thực hành tốt nhất theo tiêu chuẩn quốc tế. Tin cho hay, ngoài công ty Australis, các doanh nghiệp còn lại nhận giải thưởng ACE còn lại là: Công ty Purnaa ở Nepal và Công ty Mastercard ở Ấn Độ cho hạng mục Hoà nhập Kinh tế; Công ty Zipline từ Ghana và Công ty 3M ở Singapore cho hạng mục An ninh Y tế; và Công ty Patagonia tại Argentina cho hạng mục Đổi mới Sáng tạo trong lĩnh vực Khí hậu. Liên quan tới hợp tác giữa Hoa Kỳ và Việt Nam trong việc bảo vệ môi trường và ứng phó với tình trạng biến đổi khí hậu, Hoa Kỳ mới đây đã hỗ trợ thúc đẩy hệ sinh thái kinh doanh thân thiện với môi trường tại Việt Nam. Cơ quan Phát triển Quốc tế Hoa Kỳ (USAID) hôm 23/11 cho biết sự hỗ trợ của phía Mỹ đối với sáng kiến Chỉ số Xanh nhằm thúc đẩy hệ sinh thái kinh doanh thân thiện với môi trường tại Việt Nam. Được khởi xướng bởi Phòng Thương mại và Công nghiệp Việt Nam (VCCI) và thực hiện với hỗ trợ từ USAID và Công ty TNHH Nước giải khát Suntory Pepsico Việt Nam (SPVB), Chỉ số Xanh là sáng kiến nhằm thúc đẩy cải cách thể chế về môi trường và hoạt động đầu tư thân thiện với môi trường tại các tỉnh, thành phố trên cả nước, theo USAID. Theo USAID, chỉ số Xanh hướng tới đánh giá và xếp hạng chất lượng môi trường tại 63 tỉnh, thành phố qua góc nhìn của doanh nghiệp, tìm hiểu về thái độ ứng xử với môi trường của doanh nghiệp cũng như mức độ sẵn sàng ứng dụng công nghệ/thực hành thân thiện với môi trường của doanh nghiệp. Ngoài ra, chương trình hợp tác 3 bên này mong muốn đưa Chỉ số Xanh trở thành một công cụ hữu ích nhằm cung cấp thông tin kịp thời hỗ trợ chính quyền các tỉnh, thành phố trong hoạch định chính sách và phát triển hệ sinh thái kinh doanh thân thiện với môi trường./.
......

Tầm vóc

Thục Quyên Ngày 15-12-2021 vừa qua, cô sinh viên 20 tuổi Daria Navalnaya, con gái của Alexei Navalny, đã đến Strasbourg nhận Giải thưởng Sakharov của Nghị viện Âu châu thay cho người cha đang bị cầm tù của mình. Cùng đi với Daria là Leonid Volkov, được trân trọng giới thiệu là cố vấn chính trị, và Kira Yarmysh, phát ngôn viên của ông Navalny. (1) Alexei Navalny, hiện đang thụ án tù tại một trại lao động cưỡng bức của Nga. Ông là nhân vật đối lập hàng đầu của đất nước này trong hơn một thập kỷ, nổi tiếng với cuộc chiến chống tham nhũng và chống tình trạng vi phạm nhân quyền của điện Kremlin. Giải thưởng Sakharov về Tự do Tư tưởng là sự tôn vinh cao nhất mà Liên minh Âu châu dành cho công tác nhân quyền. Giải thưởng đã được trao cho những cá nhân, nhóm và tổ chức có đóng góp xuất sắc trong việc bảo vệ quyền Tự do Tư tưởng. Thông qua giải thưởng và mạng lưới liên kết của nó, EU hỗ trợ những người đoạt giải trong nỗ lực bảo vệ chính nghĩa của họ. Giải thưởng đặc biệt thúc đẩy quyền tự do ngôn luận, quyền của người thiểu số, tôn trọng luật pháp quốc tế, phát triển dân chủ và thực hiện pháp quyền. Trong lời giới thiệu của mình, Chủ tịch Nghị viện David Sassoli đã ca ngợi lòng dũng cảm của Navalny: “Ông ta đã bị đe dọa, tra tấn, đầu độc, bắt giữ, tống giam, nhưng họ không thể thực sự khiến ông ta ngừng cất tiếng … Navalny đã từng nói, tham nhũng luôn luôn thịnh vượng ở những nơi không có sự tôn trọng nhân quyền, và tôi tin rằng ông ấy hoàn toàn đúng. Cuộc chiến chống tham nhũng cũng là cuộc chiến vì sự tôn trọng các quyền con người. Phải trả tự do ngay lập tức và vô điều kiện cho Navalny!” Lên nhận giải thưởng thay cho cha, Daria Navalnaya đã chỉ trích dữ dội những người theo chủ nghĩa thực dụng để chủ trương xoa dịu các nhà độc tài, và nhấn mạnh rằng, Âu châu cần phải trung thành với những lý tưởng của mình: “Khi tôi viết thư cho cha tôi và hỏi, xin  cha cho biết chính xác cha muốn con nói gì trong bài phát biểu? Thì ông đã trả lời: Nói rằng không ai được đánh đồng Nga với chế độ của Putin. Nga là một thành phần của Âu châu, và chúng tôi đang phấn đấu để điều này trở thành hiện thực. Nhưng chúng tôi cũng muốn Âu châu phải phấn đấu cho chính mình, vì những lý tưởng tuyệt vời đó là cốt lõi của Âu châu. Chúng tôi nỗ lực vì một Âu châu của những ý tưởng, của sự tôn vinh nhân quyền, của dân chủ và liêm chính”. Năm 2020, Nghị viện Âu châu đã trao giải thưởng Sakharov cho phe dân chủ đối lập chính quyền Belarus, đại diện bởi hai nhà hoạt động xã hội dân sự nữ, Swjatlana Zichanouskaja và Weranika Zapkala.(2) Chủ tịch Nghị viện David Sassoli đã giải thích lý do trao giải: “Cả thế giới đều nhận thức được những gì đang xảy ra trên đất nước của các bạn. Chúng tôi thấy lòng dũng cảm của các bạn. Chúng tôi thấy lòng dũng cảm của người phụ nữ. Chúng tôi thấy sự khổ đau của các bạn. Chúng tôi thấy những hành vi lạm dụng bất lương của họ. Chúng tôi thấy những bạo lực của họ. Tham vọng và quyết tâm của các bạn để được sống trong một quốc gia dân chủ là nguồn cảm hứng cho chúng tôi“. Những người đại diện như Daria Navalnaya, Swjatlana Zichanouskaja và Weranika Zapkala dù cũng đang mang thân phận phải sống lưu vong nhưng lúc nhận giải không có thái độ qụy lụy xin xỏ. Tiếng nói của những nhà hoạt động xã hội dân sự này của Nga và Belarus có tầm vóc buộc Liên minh Âu châu phải lắng nghe, vì họ đại diện cho tiếng nói của hàng trăm ngàn người tại quê nhà của họ vẫn đang thách thức độc tài đàn áp, đổ ra đường ngày này qua tháng khác tranh đấu cho Tự do Dân chủ. Nhìn họ để ngậm ngùi cho những người tranh đấu đơn độc tại Việt Nam, một đất nước mà dân chỉ đổ ra đường khi có bóng đá hay siêu sao, chỉ cất tiếng trên mạng xã hội để ồn ào chuyện phiếm hay cùng lắm là khóc thương, chửi rủa. Một dân tộc không còn khí phách. Một dân tộc đang đi vào đường cùng. _______ Chú thích: (1) https://www.europarl.europa.eu/sakharovprize/en/home (2) https://www.europarl.europa.eu/news/en/headlines/eu-affairs/20201210STO93502/belarusian-opposition-receives-2020-sakharov-prize  
......

Hy Lạp: Đồng minh mới của Mỹ ở Địa trung hải

Trong một thời gian dài, Mỹ đã dựa vào Thổ Nhĩ Kỳ để thúc đẩy các lợi ích của mình trong khu vực. Nhưng vì chính sách khôn lường của Erdogan, Washington đang tìm kiếm các giải pháp thay thế và đang chuyển hướng sang Hy Lạp. Điều đó có thể gây ra hậu quả cho toàn bộ khu vực Địa Trung Hải. USS Eisenhower là một tàu chiến quan trọng của Mỹ. Chính nhờ con tầu này mà máy bay phản lực của Mỹ đã cất cánh trong cuộc chiến chống lại lực lượng khủng bố IS, nó đã hoạt động trong cuộc chiến tranh ở vùng Vịnh và hỗ trợ nhiệm vụ tác chiến ở Afghanistan. Tháng 3 vừa qua, con tầu này đi vào Địa Trung Hải và lên đường đến đảo Creta của Hy Lạp. Ở đó USS Eisenhower đã tiếp đón một vị khách nổi tiếng: Thủ tướng Kyriakos Mitsotakis của Hy Lạp. Ông tuyên bố: “Liên minh giữa hai nước chúng ta đang chặt chẽ hơn bao giờ hết. Đại sứ Hoa Kỳ Geoffrey Pyatt trả lời: “Tôi xin thay mặt Tổng thống Biden (…) xin khẳng định chúng tôi quyết định đưa mối quan hệ giữa hai nước chúng ta lên một tầm cao hơn nữa.” Là điểm kết nối giữa châu Âu, Trung Đông và châu Phi, Địa Trung Hải có tầm quan trọng chiến lược, không chỉ với các nước láng giềng, mà còn với cả các cường quốc là đối thủ cạnh tranh trên thế giới. Trong một thời gian dài Mỹ đã dựa vào đối tác NATO là Thổ Nhĩ Kỳ để thúc đẩy các lợi ích của mình tại đây. Nhưng kể từ khi Tổng thống Recep Tayyip Erdogan liên tục có những hành động đi ngược lại các lợi ích của phương Tây, Ankara bị coi là một ứng cử viên thiếu vững chắc. Trong khi đó, Hy Lạp đang cố gắng hết sức để thể hiện bản thân là một giải pháp thay thế đáng tin cậy. Thổ Nhĩ Kỳ không hề hài lòng về điều này. “Cả nước Hy Lạp đã trở thành căn cứ của Mỹ”, ông Erdogan phàn nàn hồi giữa tháng 11. Washington đã “chọn nhầm đối tác”. Thật vậy, mối quan tâm của Mỹ đối với khu vực này đang thay đổi. Hồi tháng 10, Washington và Athen đã gia hạn hợp đồng sử dụng căn cứ hải quân và không quân tại Souda trên đảo Creta trong 5 năm, nơi Mitsotakis đã đến thăm chiến hạm USS Eisenhower. Cho đến lúc đó, hiệp định này đã phải đàm phán lại hàng năm. Hoa Kỳ cũng có thể được sử dụng một số căn cứ mới trong tương lai, như các sân bay ở miền trung Hy Lạp và cảng Alexandroupolis có tầm quan trọng chiến lược gần biên giới với Thổ Nhĩ Kỳ. Từ đó, các hoạt động quân sự ở Balkan, Đông Âu và Đông Địa Trung Hải sẽ được hỗ trợ về mặt hậu cần. Endy Zemenides, giám đốc điều hành của Hội đồng Lãnh đạo Mỹ - Hy Lạp (HALC), cho biết: “Theo quan điểm chung hiện nay, Hy Lạp là quốc gia tuyến đầu bảo vệ các lợi ích an ninh của phương Tây và Mỹ”. Ông nói về sự tái tổ chức ở khu vực Địa Trung Hải, nơi Hy Lạp, Síp và Israel là trung tâm. Các quốc gia muốn hợp tác trong lĩnh vực khí đốt thiên nhiên đang hình thành xung quanh ba quốc gia này, Ai Cập và Jordan nằm trong số đó; EU và Mỹ có tư cách là quan sát viên. Thổ Nhĩ Kỳ vẫn ở bên ngoài, đó là lý do tại sao Ankara nhìn tổ chức này với con mắt ngờ vực. Từ lâu, điều này không chỉ có ý nghĩa về lợi ích kinh tế. Zemenides nói: “Nếu bạn bắt đầu thể chế hóa sự hợp tác trong lĩnh vực khí đốt tự nhiên, thì ắt sẽ dẫn đến một sự hợp tác liên quan đến an ninh và chính trị. Ngay từ bây giờ chúng ta đã nhận thức được điều đó.” Nhờ vị trí địa lý của mình, Thổ Nhĩ Kỳ trở thành một bên đóng vai trò quan trọng trong NATO ở khu vực Địa Trung Hải, Biển Đen và Caucasia. Nước này có vai trò quan trọng trong việc kiểm soát dòng người di cư, qua đó đã giúp EU thoát một lộ trình đầy khó khăn. Tuy nhiên, việc Erdogan hợp tác với Nga chống lại lợi ích của Mỹ đã khiến cho quan hệ với Mỹ trở nên căng thẳng và bị ảnh hưởng lâu dài. Ankara phần lớn bị cô lập về chính sách đối ngoại, trong khi Athen đã thành công trong việc tạo dựng các liên minh. Chiến lược của Hy Lạp là nhằm “thu hẹp khoảng cách và tận dụng căng thẳng của Thổ Nhĩ Kỳ với nhiều nước khác”, cựu quan chức ngoại giao Thổ Nhĩ Kỳ Ömer Önhon cho biết trong một cuộc phỏng vấn gần đây với tờ báo Thổ Nhĩ Kỳ Karar. Trong trường hợp của Hy Lạp, không có căng thẳng nào gây gánh nặng cho mối quan hệ với Mỹ. Ngoại trưởng Mỹ Antony Blinken thậm chí còn gọi Hy Lạp là “nhà lãnh đạo khu vực và trụ cột của sự ổn định”. Một số nhà quan sát coi Athens là đối tác tốt hơn và kêu gọi nên có sự chuyển dịch nhất quán hơn nữa từ Thổ Nhĩ Kỳ sang Hy Lạp. Một báo cáo gần đây của Viện Do Thái về An ninh Quốc gia của Mỹ (JINSA), đã đề cập Vịnh Souda ở Creta như một sự thay thế cho căn cứ không quân Incirlik của Mỹ ở Thổ Nhĩ Kỳ trong trường hợp một cuộc khủng hoảng chính sách đối ngoại có thể gây nguy hại cho sự hiện diện của quân đội Mỹ ở đó. Zemenides cho biết, mặc dù có thể thay thế Thổ Nhĩ Kỳ trong vai trò đối tác an ninh, nhưng đây không phải là mục tiêu của Mỹ, Hy Lạp, Síp hay Israel. Với tư cách là một “nhà nước pháp quyền và một đồng minh đáng tin cậy”, Ankara vẫn có nhiều giá trị ở trong khu vực. Mối quan hệ đối tác chặt chẽ của Mỹ với Hy Lạp nên được hiểu như một thông điệp: người ta đã có các giải pháp thay thế . Zemenides nói: “Chúng tôi cố gắng bắn ra tín hiệu: Hãy chú ý, con tầu sắp rời bến mà vẫn chưa thấy bạn. Hiện chúng tôi vẫn chờ đợi xem liệu thông điệp này có đến được Ankara hay không.” ---- * Nguồn tiếng Anh: “Griechenland: Der neue US-Verbündete im Mittelmeer”, WELT, 13/12/2021. Biên dịch: Nguyễn Xuân Hoài * Nguồn tiếng Việt: http://nghiencuuquocte.org/.../hy-lap-dong-minh-moi-cua.../  
......

Việt Nam: Nhà nước muốn bịt miệng Phạm Đoan Trang như thế nào

Lưu Thủy Hương Süddeutsche Zeitung là tờ báo với số lượng ấn phẩm lớn hàng thứ hai ở Đức. Ngày 15. 12. 2021, cùng với nhiều tờ báo khác tại Đức, họ đưa tin về Phạm Đoan Trang. Tôi dịch nguyên văn bản tin với tựa đề ban đầu: “Vietnam: Wie der Staat Pham Doan Trang zum Schweigen bringen will”: https://www.sueddeutsche.de/.../vietnam-pham-doan-trang...   Tôi không bình luận, tôi chỉ dịch để giới thiệu với nhà nước Việt Nam cái nhìn của người Đức về vấn đề cô Phạm Đoan Trang.   * Süddeutsche Zeitung   Việt Nam: Nhà nước muốn bịt miệng Phạm Đoan Trang như thế nào   Phạm Đoan Trang đã đối đầu với chế độ độc đảng chuyên quyền tại Việt Nam trong 20 năm - và bây giờ phải trả giá bằng 9 năm tù.   Bài của David Pfeifer   Từ một năm nay người ta không có tin tức gì về Phạm Đoan Trang, 43 tuổi. Nhà báo và nhà hoạt động Việt Nam đã bị bắt tại căn hộ của cô ở Thành phố Hồ Chí Minh vào tháng 10 năm 2020, và bị giam cầm, chỉ vài giờ sau khi đối thoại nhân quyền thường niên Hoa Kỳ - Việt Nam kết thúc. Người ta đưa cô về Hà Nội và tống vào khu biệt giam. Mãi một năm sau cô mới được nói chuyện với luật sư của mình. Theo sau đó là một phiên tòa xét xử, mà trong nhiều tuần không có thông tin lộ ra bên ngoài, ngoại trừ tội danh: "Tuyên truyền chống lại nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam" theo Điều 88 Bộ luật Hình sự 1999. Vì điều này cô nhận bản án 9 năm tù.   Cho đến khi bị bắt, Phạm Đoan Trang chủ yếu viết về các vấn đề chính trị và công bằng xã hội. Năm 2000, cô bắt đầu làm việc cho tạp chí Internet đầu tiên là VnExpres. Cô chuyển sang các kênh truyền hình trực tuyến và viết sách, bao gồm cả việc phân biệt đối xử với người đồng tính ở Việt Nam. Cô là người sáng lập tạp chí độc lập Luật Khoa và là biên tập viên của Tạp chí Người Việt.   Ở Việt Nam, tự do báo chí là chuyện đặc biệt tồi tệ   Các đồng nghiệp của cô ở Việt Nam đã lập một trang chân dung cho Phạm Đoan Trang ngay sau khi cô bị bắt. Ở đó cô nói về tuổi trẻ của mình. "Tôi đã mượn sách âm nhạc của bạn bè để chép lại Beatles, bằng thứ tiếng Anh kém cỏi và ngữ pháp tệ hại ... Nhưng đó là cách tôi lớn lên - cùng với Beatles." Cô đã học ngành kinh tế quốc tế và khám phá ra internet. Cô kể rằng, hệ thống mạng điện tử đã thúc đẩy ý thức chính trị của cô: “Vào thời đó, chúng tôi không có nhiều sách, và thực tế mà chúng tôi thấy đã không như những cuốn sách đó. Những người siêng năng hơn trong đám chúng tôi, tìm thấy các bản tin kinh tế của nước ngoài – từ ngôn ngữ khác hoặc đã được dịch sang tiếng Việt - một nguồn thông tin tuyệt vời."   Theo "Committee to Protect Journalists" ở New York, Việt Nam là một trong những quốc gia có nhiều phóng viên bị bỏ tù nhất, với ít nhất 23 nhân viên ngành truyền thông phải ngồi tù. Trong danh sách tự do báo chí toàn cầu của Tổ chức phóng viên không biên giới, Việt Nam đứng thứ 175/180 quốc gia. Trong những năm vừa qua, Phạm Đoan Trang đã nhiều lần bị đánh đập, bị bắt cóc, bị giam giữ và bị quản thúc. Cô bị thương nặng đến mức đi khập khiễng và phải chống nạng sau một lần phẫu thuật.   Nỗi sợ hãi lớn nhất của cô? Viết sai một cái gì đó   Vào tháng 5 năm 2016, cảnh sát đã ngăn cản cô tham dự cuộc gặp với Tổng thống Hoa Kỳ Barack Obama. Kể từ năm 2017, cô phải thay đổi chỗ ở thường xuyên. Điều đó không ngăn cản được nỗi sợ của cô, "tôi sợ nhiều thứ, nhưng nỗi sợ lớn nhất của tôi là viết sai một điều gì đó". Cô không chỉ đứng về phía người yếu kém mà còn bảo vệ môi trường. Vào tháng 1 năm 2020, Phạm Đoan Trang lên tiếng về một cuộc xung đột dẫn đến cái chết của ba công an và một trưởng thôn. Đó là việc xây dựng một sân bay quân sự trên đất nông nghiệp mà dân làng ngoại ô Hà Nội đang canh tác. Hai nhà hoạt động khác có liên quan đến vụ án hiện cũng bị đưa ra xét xử.   Phil Robertson, giám đốc đại diện khu vực châu Á tại "Human Rights Watch" nói về bản án: "Ngòi bút nổi tiếng Phạm Đoan Trang phải đối mặt với đòn trả thù nặng nề của chính quyền vì nhiều năm nay cô tranh đấu cho tự do ngôn luận, tự do báo chí và nhân quyền". "Nhà chức trách Việt Nam qua sự khủng bố của họ, cho thấy họ sợ hãi việc lan truyền những tiếng nói chỉ trích như thế nào."   Phạm Đoan Trang từng nói: "Là một nhà báo Việt Nam, có nhiều lý do để buồn phiền. Nếu muốn tâm hồn thanh thản, có lẽ người ta không nên là nhà báo"./.   #PhạmĐoanTrang #SüddeutscheZeitung  
......

Tuyên bố của Liên Minh Châu Âu về các bản án đối với các nhà hoạt động bảo vệ nhân quyền

TUYÊN BỐ CỦA LIÊN MINH CHÂU ÂU VỀ CÁC BẢN ÁN ĐỐI VỚI CÁC NHÀ HOẠT ĐỘNG BẢO VỆ NHÂN QUYỀN   Brussels, 16/12/2021   Liên minh châu Âu kêu gọi trả tự do cho nhà báo và blogger Việt Nam Phạm Đoan Trang, người đã bị kết án 9 năm tù tại Tòa án Nhân dân Hà Nội vào ngày 14 tháng 12 với tội danh mơ hồ “tuyên truyền chống nhà nước”. Các hành động chống lại bà Phạm Đoan Trang vì những hoạt động báo chí ôn hòa nhằm để bảo vệ các quyền dân sự và chính trị là vi phạm các nghĩa vụ quốc tế về quyền con người của Việt Nam, đặc biệt là Công ước quốc tế về các quyền dân sự và chính trị mà Việt Nam tham gia kể từ năm 1982.   Ba nhà vận động nhân quyền khác cũng đã bị kết án với tội danh tương tự. Vào ngày 15 tháng 12, ông Trịnh Bá Phương và bà Nguyễn Thị Tâm lần lượt bị kết án 10 năm tù và 6 năm tù vì đã điều tra, lập hồ sơ và gây chú ý cho công chúng về các cáo buộc vi phạm nhân quyền. Vào ngày 16 tháng 12, nhà bảo vệ nhân quyền Đỗ Nam Trung bị kết án 10 năm tù.   Liên minh Châu Âu cam kết mạnh mẽ trong việc bảo vệ những người bảo vệ nhân quyền ở Việt Nam và trên toàn thế giới. Nhiều vụ bắt giữ tùy tiện những người biểu tình ôn hòa và các nhà báo là điều trái ngược trực tiếp với luật nhân quyền quốc tế. Liên minh châu Âu kêu gọi nhà cầm quyền Việt Nam trả tự do cho tất cả những người bảo vệ nhân quyền bị bắt giữ tùy tiện và bảo đảm quyền được xét xử công bằng cho mọi cá nhân. Liên minh Châu Âu sẽ tiếp tục theo dõi tình hình nhân quyền ở Việt Nam, và làm việc với các cơ quan chức năng nhằm cải thiện tình hình nhân quyền ở Việt Nam.   Phát ngôn nhân về Đối Ngoại và Chính sách An ninh của Liên Minh Châu Âu   Peter Stano https://eeas.europa.eu/.../Vietnam:%20Statement%20by... #ViệtTân #nhânquyền
......

Liên Hiệp Quốc lên án các phiên toà xử những nhà hoạt động ở Việt Nam liên tiếp trong tháng 12

Những nhà hoạt động vừa bị kết án trong tháng 12/2021 RFA| Cao uỷ Nhân quyền Liên Hiệp Quốc hôm 17/12/2021 ra thông cáo báo chí lên án các phiên toà dồn dập và các bản án nặng nề mà chính quyền Việt Nam dành cho các nhà hoạt động và nhà báo ở Việt Nam trong tháng 12 năm nay, đồng thời kêu gọi Hà Nội phải trả tự do ngay lập tức cho những người này. Liên tiếp trong vòng ba ngày của tuần này, các toà án ở Việt Nam đã kết án bốn nhà hoạt động vì quyền con người bao gồm: Phạm Đoan Trang, Trịnh Bá Phương, Nguyễn Thị Tâm và Đỗ Nam Trung với các cáo buộc tội tuyên truyền chống Nhà nước. Cụ thể, nhà báo Phạm Đoan Trạng bị tuyên án tù chín năm và năm năm quản chế sau hơn một năm giam giữ để điều tra; Trịnh Bá Phương - nhà hoạt động vì quyền đất đai - bị tuyên án tù 10 năm và năm năm quản chế trong cùng một phiên toà với bà Nguyễn Thị Tâm - người bị tuyên án sáu năm tù và ba năm quản chế; Đỗ Nam Trung - nhà hoạt động từng lên tiếng phản đối các trạm thu phí đường bộ BOT đặt sai quy định và tham nhũng - bị tuyên án 10 năm tù và bốn năm quản chế. Trong khi đó, ông Lê Trọng Hùng, người từng ứng cử vào ghế đại biểu Quốc hội, cũng sẽ bị ra toà vào ngày 31/12 tới đây với cáo buộc tuyên truyền chống Nhà nước. “Các cáo buộc chống lại năm người này, những người đã báo cáo về quyền con người và quyền đất đai và bị bắt giữ vào các năm 2020 và 2021, dường như là một phần trong một chiến dịch nhằm làm im lặng và đe doạ những người dám lên tiếng bảo vệ quyền con người”, thông cáo báo chí của UN viết. Cao uỷ Nhân quyền Liên Hiệp Quốc nhận định tiếp: “Tất cả các trường hợp này là nối tiếp một tình trạng lặp lại đáng lo ngại làm dấy lên vấn đề nghiêm trọng về việc suy đoán vô tội, tính pháp lý trong việc giam giữ họ, và sự công bằng của phiên toà. Có tình trạng giam giữ mà không không được tiếp xúc với bên ngoài trước khi xét xử, kết án với tội danh được định nghĩa mù mờ như “tuyên truyền chống Nhà nước”, từ chối không cho tiếp xúc với luật sư, xét xử kín không tuân thủ các tiêu chuẩn về xét xử công bằng của quốc tế” Nhận định về việc Hà Nội dồn dập mở các phiên toà xét xử những nhà hoạt động trong tháng 12 với các bản án nặng nề, nhà hoạt động Nguyễn Tiến Trung ở TPHCM trả lời RFA qua tin nhắn: “Theo tôi có hai lý do chính quyền xử án những người đấu tranh dân chủ liên tục vào cuối năm, thứ nhất, cuối năm ngành công an cần chốt sổ, chốt thành tích để làm chiến công báo cáo và thứ hai các đại sứ quán, bộ ngoại giao các nước cũng tập trung nghỉ lễ Giáng Sinh và Năm Mới nên sẽ không có khả năng phản ứng. Còn việc chính quyền xử án rất nặng những người đấu tranh dân chủ, theo tôi lý do chính là để răn đe những người đấu tranh khác, răn đe những ai đang muốn tham gia vào phong trào dân chủ. Một lý do nữa là chính quyền Việt Nam tự tin là các nước dân chủ cần Việt Nam đối trọng với Trung Cộng, vấn đề nhân quyền là thứ yếu nên họ vẫn xử án nặng, cũng là để người dân VN đừng hy vọng gì vào sự can thiệp quốc tế về vấn đề nhân quyền. Một điểm nữa là Bộ Công an muốn chứng tỏ uy quyền tuyệt đối so với Bộ Ngoại giao.” Cao uỷ Nhân quyền LHQ trong thông cáo mới cũng kêu gọi Việt Nam huỷ bỏ các điều luật mù mờ dùng để kết án những người bất đồng chính kiến vì không phù hợp với thông lệ về nhân quyền của quốc tế, đồng thời cảnh báo những trường hợp kết án như vậy chỉ làm xấu thêm tình trạng tự kiểm duyệt và ảnh hưởng tới tự do báo chí. “Các trường hợp như vậy cũng ngăn cản người dân thực hiện các quyền căn bản của mình và tham gia vào tranh luận công khai về các vấn đề quan trọng”, thông cáo báo chí của UN viết. https://www.rfa.org/vietnamese/news/vietnamnews/un-urges-vn-to-release-activists-who-stand-trials-in-dec-12172021065009.html  
......

Đây có phải là cách Thế chiến thứ Ba bắt đầu?

THE STRATEGIST  by John Storey – 9 Dec 2021 (John Storey là một luật sư và nhà sử học quân sự, là tác giả của cuốn  Big wars: why do they happen and when will the next one be? – Các cuộc Chiến tranh lớn: tại sao chúng xảy ra và khi nào thì cuộc chiến tiếp theo sẽ xảy ra?) Ba Gai - Ba Sàm lược dịch| Vào tháng 10, Facebook và các nền tảng truyền thông xã hội liên quan của nó đã ngừng hoạt động trong vòng 6 giờ, trong những tình huống bí ẩn. Cùng ngày, Trung Quốc đã gửi 52 máy bay quân sự vào vùng nhận dạng phòng không của Đài Loan, đây là cuộc tấn công lớn nhất và khiêu khích nhất từ ​​trước đến nay. Nếu các nhà lý luận quân sự đúng, những tiêu đề như thế này sẽ là tiền thân của Thế chiến thứ Ba. Một cuộc xâm lăng Đài Loan của Trung Quốc là một kịch bản mà nhiều người lo ngại sẽ là chất xúc tác cho một cuộc chiến tranh quốc tế lớn tiếp theo. Và hầu hết các chuyên gia tin rằng chiến tranh mạng sẽ đóng một vai trò quan trọng trong một cuộc xung đột như vậy, hoặc thực sự là bất kỳ cuộc chiến tranh tầm cỡ quốc tế nào đó trong tương lai. Vì vậy, một cuộc tấn công mạng nhằm đánh bật giới truyền thông Mỹ,  nhằm che giấu hoặc đánh lạc hướng sự chú ý khỏi động thái của Trung Quốc chống lại Đài Loan, không phải là chuyện viển vông. Để cho rõ ràng, không có gợi ý nào cho rằng việc Facebook ngừng hoạt động và sự xâm nhập của Trung Quốc có liên quan đến nhau. Nhưng đó là một lời nhắc nhở kịp thời về việc thế giới mạng của chúng ta dễ bị tấn công như thế nào. Chiến tranh mạng sẽ đóng vai trò gì cho một cuộc xung đột trong tương lai và nó có quan trọng như các hoạt động quân sự truyền thống hay không? Có ba cách mà chiến tranh mạng có thể đóng một vai trò nào đó: như một giải pháp thay thế, như một bước khởi đầu, hoặc cùng lúc với các hoạt động     quân sự thông thường. Một số người tin rằng kịch bản chiến tranh mạng đang nổi lên sẽ thay thế hoàn toàn các hoạt động quân sự truyền thống, hoặc thực tế là nó đã xảy ra. Điều đó có thể đúng, nhưng nếu vậy thì không có gì đáng lo ngại. Việc đóng cửa Facebook, đóng cửa đường ống dẫn dầu hoặc can thiệp vào hoạt động của nhà máy điện, sân bay, ngân hàng hoặc nhà máy đều gây gián đoạn và tốn kém. Nhưng thiệt hại là tạm thời, và thế giới sẽ tiếp tục hoạt động. Tội phạm mạng là một phần như thứ tạp âm của nền kinh tế hiện đại, cho dù là do các tin tặc đơn độc, các nhóm tội phạm có tổ chức hay các tổ chức nhà nước xúi giục. Nhưng điều đó không có nghĩa là nó không có hao tổn. Bảo vệ bằng sự kháng cự và đối phó với các cuộc tấn công mạng là một sự tổn đối với tăng trưởng kinh tế, nhưng các quốc gia hiện đại là những thể chế mạnh mẽ và kiên cường. Nếu các hoạt động mạng là kế hoạch duy nhất mà một quốc gia áp dụng để đánh bại kẻ thù, thì sẽ mất một thời gian rất dài và chắc chắn sẽ liên quan đến hành động có đi có lại chống lại bên khởi xướng có thể gây thiệt hại tương ứng. Nếu đó là điều mà Thế chiến thứ Ba sẽ diễn ra, chúng ta có thể yên tâm ngủ ngon. Tất nhiên, một cuộc tấn công mạng hiệu quả cao có thể đóng cửa cả một quốc gia trong một thời gian. Hãy tưởng tượng sự gián đoạn đối với một nền kinh tế phát triển hiện đại nếu nó bị mất điện, liên lạc và truy cập internet cùng một lúc và nó tiếp tục trong nhiều tháng. Nhưng một cuộc tấn công như vậy sẽ tàn khốc đến mức nạn nhân có thể cảm thấy kẻ thù đã vượt qua lằn ranh đỏ và đó là một hành động chiến tranh công khai. Sự trả thù có lẽ sẽ không chỉ giới hạn trong không gian mạng. Các hoạt động không gian mạng có thể tạo điều kiện cho các hoạt động quân sự thông thường (chẳng hạn như xâm lược Đài Loan) bằng cách làm gián đoạn liên lạc của bên kia, làm cho các trang thiết bị quân sự của họ tạm thời bất lực không thể phản ứng. Các lực lượng quân sự hiện đại bị mù nếu không có radar và hình ảnh vệ tinh, điếc nếu không có internet và câm lặng nếu không có hệ thống viễn thông an toàn. Trong một cuộc chiến ngắn, đây có thể là tất cả những gì cần thiết. Nếu Đài Loan tạm thời bị che mắt bởi một cuộc tấn công mạng, trong một tháng sau, đất nước này có thể bị tàn phá mà người Đài Loan sẽ không có một đòn phản công nào. Nhưng trong một cuộc chiến dài hơn, bất kỳ lợi ích nào của việc tung một đòn đánh qua mạng đầu tiên sẽ chỉ là tạm thời. Hệ thống chắc chắn sẽ được khôi phục hoặc tìm thấy các giải pháp thay thế. Một con tàu trên biển có thể bắn súng và tên lửa mà không cần vệ tinh. Các kíp xe tăng và lính mặt đất hoàn toàn có khả năng hạ gục kẻ thù của họ trước khi có Internet. Trong Thế chiến thứ Hai, Đức giáng một đòn đầu tiên tàn khốc vào Liên Xô vào tháng 6 năm 1941 khi nước này tiến hành một cuộc tấn công bất ngờ – Chiến dịch Barbarossa – khiến không quân Liên Xô trên thực địa và quân đội của họ không được chuẩn bị sẵn sàng. Nhật Bản cũng đã thành công trong việc đánh bật các bộ phận lớn của Hạm đội Thái Bình Dương của Mỹ tại Trân Châu Cảng trong một cuộc tập kích bất ngờ. Những thành công ban đầu này không mang lại chiến thắng cho phe Trục. Các nguồn lực lớn hơn của Đồng minh cho thấy họ đã phục hồi, tiêu diệt kẻ thù của mình và nghiền nát chúng. Một Trân Châu Cảng trên không gian mạng không có gì đảm bảo cho sự thành công lâu dài. Trong một cuộc chiến tranh hiện đại kéo dài và dằng dai, các hoạt động không gian mạng sẽ đóng một vai trò quan trọng. Các lực lượng quân sự không còn có thể dựa vào các vệ tinh mà họ đã quá phụ thuộc vào. Các nền tảng vũ khí đắt tiền dựa vào thông tin liên lạc hiện đại để vận hành có thể chứng tỏ sự đầu tư lãng phí so với các loại xe tăng, súng và pháo kiểu cũ. Nhưng các hoạt động không gian mạng không có khả năng tự quyết định. Trong nhiều năm, những người đam mê không quân đã dự đoán rằng ném bom chiến lược sẽ thay thế nhu cầu của các hoạt động mặt đất truyền thống. Chúng ta vẫn đang chờ đợi. Riêng lực lượng không quân thì chưa bao giờ chiến thắng trong một cuộc chiến tranh (khác hẳn với việc góp phần vào chiến thắng). Các sự kiện thường được quyết định trên mặt đất. Tương tự như vậy, các cuộc chiến trong tương lai khó có thể được quyết định chỉ trong không gian mạng. Mối nguy thực sự của chiến tranh mạng không phải là nó sẽ thay thế các hoạt động quân sự thông thường, mà là nó sẽ kích động chúng. Ranh giới giữa chiến tranh và hòa bình khá rõ ràng khi đối phó với xe tăng, tàu chiến và máy bay, nhưng lại có màu xám không rõ ràng khi đối phó với phần mềm độc hại và phần mềm điều khiển tự động các tác vụ trực tuyến. Nếu các quốc gia cảm thấy an toàn hơn khi tham gia vào cuộc xung đột đằng sau bức màn ẩn danh do Internet cung cấp, thì nguy cơ xảy ra một tính toán sai lầm thảm khốc sẽ tăng lên. Ba Sàm lược dịch *** Đài Loan có thể tập trận chung với Mỹ và đồng minh Cẩm Bình RIMPAC đem lại cơ hội tập trận chung với Mỹ và các nước khác cho Đài Loan - Ảnh: USNI News Nếu Đạo luật Ủy quyền quốc phòng (NDAA) năm tài khóa 2022 được Thượng viện Mỹ thông qua và Tổng thống Joe Biden ký ban hành, Đài Loan có thể tham gia tập trận chung Vành đai Thái Bình Dương (RIMPAC) sắp tới. NDAA vừa vượt qua cuộc bỏ phiếu tại Hạ viện Mỹ với tỷ lệ ủng hộ áp đảo. Phiên bản được Hạ viện Mỹ ủng hộ có nội dung kêu gọi tiến hành hoạt động huấn luyện cùng tập trận thiết thực với Đài Loan. Theo đó, nếu được Mỹ sẽ mời Đài Loan tham gia RIMPAC năm 2022 để giúp đỡ lực lượng phòng vệ của đảo tự trị tăng cường năng lực. Sắp tới Thượng viện Mỹ sẽ xem xét và bỏ phiếu, nếu thông qua sẽ đưa sang Tổng thống Biden. Theo thạc sĩ Richard Bitzinger thuộc Học viện Quan hệ quốc tế S.Rajaratnam (Singapore): “Quyết định cuối cùng tùy thuộc vào việc Tổng thống Biden đánh giá mời Đài Loan tham gia có đáng hay không. Hiện tại, tôi nghĩ cơ hội Đài Loan được mời là 50/50”. RIMPAC là cuộc tập trận hải quân quốc tế lớn nhất thế giới, tổ chức mỗi hai năm một lần tại vùng biển quanh Hawaii. Bộ Tư lệnh Thái Bình Dương của Mỹ (nay là Bộ Tư lệnh Ấn Độ Dương - Thái Bình Dương) chịu trách nhiệm chỉ huy. Trung Quốc từng tham gia vào năm 2014 và 2016, nhưng bị loại khỏi vào năm 2018 và 2020. Cựu đại tá hải quân Mỹ Grant Newsham nhận định: “Đài Loan tham gia RIMPAC mang ý nghĩa rất quan trọng về chính trị, đóng vai trò như dấu hiệu cho thấy Mỹ và các nước tham gia RIMPAC khác ủng hộ Đài Loan”. “Nếu Mỹ không giúp lực lượng quân sự Đài Loan phá vỡ thế bị cô lập hơn 40 năm và trao cho họ cơ hội huấn luyện với lực lượng khác, năng lực phòng vệ của Đài Loan không thể nâng cao được”, ông nói thêm. Đến nay Mỹ vẫn chưa tiến hành bất cứ hoạt động tập trận chung nào với Đài Loan, nhưng vào tháng 10 đã đưa quân đặc nhiệm cùng lính thủy đánh bộ đến đảo tự trị thực hiện nhiệm vụ huấn luyện.      
......

Uỷ ban Cosunam kêu gọi trả tự do cho nhà hoạt động Nguyễn Thúy Hạnh

Tổ chức Cosunam kêu gọi trả tự do cho bà Nguyễn Thúy Hạnh. Photo cosunam.ch VOA Tiếng Việt Uỷ ban Thụy sĩ – Việt Nam (Cosunam) có trụ sở ở Geneva, vừa kêu gọi trả tự do cho nhà hoạt động Nguyễn Thúy Hạnh, người đang bị chính quyền Việt Nam giam cầm hơn 8 tháng qua nhưng chưa cho gia đình và luật sư thăm gặp. Uỷ ban Cosunam cũng cho biết rằng chính quyền bang Geneva đã nêu trường hợp của bà Hạnh trong cuộc gặp với Chủ tịch nước Nguyễn Xuân Phúc vào cuối tháng 11. Uỷ ban Cosunam, gồm các thành viên là người Thụy sĩ và người gốc Việt, hoạt động hơn 30 năm qua nhằm tranh đấu cho nhân quyền và một nền dân chủ thật sự tại Việt Nam. Ông Nguyễn Tăng Lũy, Tổng thư ký của Uỷ ban Cosunam, cho VOA biết ủy ban này vừa gửi thỉnh nguyện thư gửi đến chính quyền bang Geneva, Bộ Ngoại giao Thụy Sĩ và Đại sứ quán Việt Nam yêu cầu can thiệp để trả tự do cho bà Nguyễn Thúy Hạnh. Ông Lũy nói: “Uỷ ban Cosunam thấy rằng trường hợp của bà Nguyễn Thúy Hạnh, người lo cho Qũy 50K tại Việt Nam, là trường hợp rất quan trọng và có ý nghĩa. “Uỷ ban Consunam đã làm một thỉnh nguyện thư đặc biệt với hơn 100 người trong chính giới tại Thụy Sĩ và các ủy ban quốc tế về nhân quyền khác. Thỉnh nguyện thư này đã gửi đến tòa đại sứ tại thủ đô Berne và chính quyền tại Việt Nam, Bộ Ngoại giao Thụy Sĩ. “Chúng tôi trình bày về trường hợp của bà Nguyễn Thúy Hạnh, trước nhất xin yêu cầu cho gia đình được thăm bà, mang thuốc men vô và cho luật sư can thiệp.” Theo ông Lũy, Uỷ ban Cosunam cũng đã nhờ chính quyền bang Geneva can thiệp và đã nêu trường hợp của bà Hạnh trong cuộc gặp với Chủ tịch nước Nguyễn Xuân Phúc khi ông Phúc công du Thụy Sĩ vào cuối tháng 11 vừa qua. Ông Lũy cho biết: “Trước lúc Chủ tịch nước Nguyễn Xuân Phúc đi một vòng qua Thụy Sĩ và tới thành phố Geneva, chúng tôi đã liên lạc với một số người trong Bộ Chính phủ Geneva và yêu cầu họ can thiệp cho bà Nguyễn Thúy Hạnh và một số tù nhân lương tâm khác khi tiếp phái đoàn ông Phúc. Và vào ngày họ gặp [ông Phúc] thì họ đã tỏ ý can thiệp theo đường hướng đó”. VOA đã liên lạc Đại sứ quán Việt Nam tại Thụy Sĩ và Bộ Ngoại giao Việt Nam để tìm hiểu thêm về sự can thiệp của chính quyền Geneva cho trường hợp này, nhưng chưa được phản hồi. Trang Cosunam.ch cũng đăng một bức thư của ông Jean-Luc von Arx, Ủy viên Hội đồng thành phố Geneva kêu gọi chính quyền Việt Nam trả tự do cho bà Hạnh. “Không thể chấp nhận được việc để bà Nguyễn Thúy Hạnh sống mòn mỏi trong tù thêm nữa và chúng tôi kêu gọi chính phủ Việt Nam trả tự do cho bà ngay lập tức. Không một con người nào đáng bị đối xử như vậy, được cho là nhân danh công lý, mà không tôn trọng các quyền cơ bản của họ,” ông Jean-Luc von Arx viết. Ông Huỳnh Ngọc Chênh, chồng của bà Hạnh, hôm 7/12 viết trên Facebook: “Hôm nay tròn 8 tháng kể từ ngày Hạnh bị bắt, đã qua hai lệnh tạm giam để điều tra nhưng cơ quan an ninh điều tra Hà Nội vẫn chưa điều tra ra tội của Nguyễn Thúy Hạnh để có kết luận gởi đi.” “8 tháng qua tui hoàn toàn bặt vô âm tín với Hạnh”, ông Chênh viết. Bà Nguyễn Thúy Hạnh, 57 tuổi, một người tranh đấu bảo vệ nhân quyền ở Hà Nội, bị chính quyền khởi tố bắt tạm giam hôm 7/4/2021 với cáo buộc “Tuyên truyền chống phá nhà nước” theo Điều 117 của Bộ luật Hình sự Việt Nam. Bà Nguyễn Thuý Hạnh đã tham gia vào các phong trào xã hội dân sự và các cuộc biểu tình vì môi trường trong mười năm qua. “Không có gì bất hợp pháp thực sự, ngoại trừ việc bà ấy bị cáo buộc đã lập nên và phát triển một quỹ nhân đạo vào năm 2014 để hỗ trợ các nạn nhân bị cầm tù và gia đình của họ bị bỏ rơi mà không có bất kỳ sự hỗ trợ nào của chính phủ Việt Nam. Bà Hạnh hỗ trợ hàng tháng cho gia đình để trang trải chi phí thăm gặp phạm nhân, mua sách giáo khoa và học phí cho con em của tù nhân lương tâm,” Ủy viên Hội đồng thành phố Geneva viết. Theo bức thư của ông von Arx, quỹ “50K” của bà Hạnh đã tạo được uy tín và sự tín nhiệm trong cộng đồng người Việt Nam trong và ngoài nước, và rằng nhà chức trách Việt Nam lo sợ trước thành công của quỹ này và đã buộc bà khóa tài khoản vào năm 2020. Ngay sau bà Hạnh bị bắt giam, Cộng hoà Czech lên tiếng bày tỏ quan ngại và kêu gọi trả tự do cho bà ngay lập tức. “Chúng tôi hết sức quan ngại về vụ bắt giữ nhà hoạt động nhân quyền Nguyễn Thuý Hạnh và những cáo buộc chống lại bà,” Bộ Ngoại giao Cộng hoà Czech nói trong một tuyên bố hôm 12/4. Tổ chức Ân xá Quốc tế (Amnesty International) cũng lên án việc bắt giữ bà Hạnh, cho rằng việc bắt bà Hạnh có “động cơ chính trị” và là hành động “vi phạm nhân quyền trắng trợn” của chính quyền Hà Nội. Truyền thông Việt Nam cho rằng bà Hạnh bị bắt tạm giam vì “hành vi chống phá Nhà nước.” Về việc phong toả tài khoản do bà Hạnh đứng tên quyên góp được hơn 500 triệu tiền “phúng viếng cụ Kình”, Bộ Công an nói rằng đây là một trong những biện pháp “chống khủng bố” mà pháp luật Việt Nam cho phép.  
......

Chương trình cầm quyền của Liên minh đèn giao thông tại Đức

Vũ Ngọc Yên Sau hơn hai tháng rưỡi thương thuyết kể từ khi cuộc tổng tuyển cử tại Đức kết thúc, đại diện lãnh đạo đảng Dân Chủ Xã Hội (SPD), đảng Xanh (Grüne) và đảng Dân Chủ Tự Do (FDP) vào ngày 7.12.2021 tại Berlin đã ký thỏa thuận liên hiệp (Koalitionsvertrag) tại Berlin. Theo thoả thuận, một chính quyền liên hiệp ba đảng dưới sự lãnh đạo của chính trị gia Olaf Scholz thuộc đảng SPD được thành lập và Scholz sẽ chính thức nhậm chức Thủ tướng sau khi được Bundestag (Nghị viện Liên bang – Quốc hội) bầu. Dựa theo màu sắc đặc trưng của từng đảng: Đảng SPD trung tả màu đỏ, Đảng FDP trung hữu màu vàng và Đảng Grün trung dung màu xanh, giới truyền thông báo chí đã gọi Liên minh ba đảng là Liên hiệp đèn giao thông (Ampel -Koalition) và Chính quyền tương lai cuả Cộng hoà liên bang Đức là chính quyền đèn giao thông (Ampel -Regierung). Ngày 8.12.2021 Quốc hội đã bầu Ứng viên Olaf Scholz (SPD) làm Tân Thủ tướng, kết thúc 16 năm cầm quyền của Nữ thủ tướng Angela Merkel thuộc Liên minh Dân chủ Thiên chúa giáo (CDU).Cùng ngày này các thành viên của tân nội các tuyên thệ trước Quốc hội. Olaf Scholz là Thủ tướng thứ 9 của nước Cộng hoà liên bang Đức (CHLBĐ), đồng thời là vị Thủ tướng thứ 4 của Đảng SPD. Một nội các cải cách Sau 16 năm với chính quyền liên minh Dân chủ/ Xã hội Thiên chúa giáo (CDU/CSU) của Thủ tướng Angela Merkel, nhiều người Đức muốn có một sự đổi mới. Công luận cho rằng Đảng Dân chủ Xã hội đã thắng cử vì phong cách và kinh nghiệm chính tri dày dạn của Tân thủ tướng Olaf Scholz. Ông sinh ngày 14.6.1958 tại Osnabruck, miền Bắc Đức, nhưng học và làm việc tại Hamburg. Ông nổi tiếng là một chiến lược gia đàm phán đã từng là luật sư lao động, thị trưởng cầm quyền bang Hamburg, Tổng thư ký SPD, Bộ trưởng tàì chính và Phó thủ tương của nội các Merkel. Lãnh đạo ba đảng thống nhất  phân chia nội các. Đảng SPD, ngoài giữ chức Thủ tướng còn nhận thêm 6 bộ: Lao động, xã hội Hubertus Heil, Nôị vụ Nancy Farser, Y tế Karl Lauterbach, Quốc phòng Chritine lambrecht, Hộp tác kinh tế và phát triền Svenja Schulze, Xây dựng – Gia cư Klara Geywitz và Phủ thủ tướng Wolgang Schmidt. Đảng Xanh giữ 5 bộ: Ngoaị giao Anna Baerbock, Kinh tế, Bảo vệ khí hậu Robert Habeck, Dinh dưỡng, Nông nghiệp Cem Ơzdemir, Môi trường Steffi Lemke và Gia đình – Phụ nữ Anne Spiegel. Đảng FDP giữ 4 bộ: Tài chính Christian Lindner, Tư pháp Marco Buschmann, Đào tạo Bettina Stark -Watying và Giao thông – Số hoá Volker Wissing. Đức sẽ tự do hơn, công bằng hơn và phát triển bền vững hơn Thoả thuận liên minh dài 177 trang mang tựa đề “Mạnh dạn nhiều tiến bộ hơn: Liên minh vì Tự do, Công lý và Bền vững – Mehr Fortschritt wagen: Bündnis für Freiheit, Gerechtigkeit und Nachhaltigkeit” là một cương lĩnh cầm quyền trình bày những kế hoạch, thông báo và ý định triển khai công việc của chính quyền trong nhiệm kỳ 2021 -2025. Liên minh xác tín nước Đức dưới chính quyền mới sẽ thay đổi về mặt chính trị và cả xã hội một cách sâu rộng. Nước Đức trong tương lai sẽ tự do hơn, công bằng hơn và phát triển bền vững hơn. Chính quyền mới đặt trọng tâm vào các vấn đề khí hậu, giáo dục, nghiên cứu và phát triển cơ sở hạ tầng. Hiện đại hóa hệ thống an sinh xã hội: Nâng mức lương tối thiểu, thay thế chương trình phúc lợi và thất nghiệp Hartz -IV bằng chương trình Bürgergeld (trợ cấp công dân), xây cất thêm các khu nhà ở xã hội, tăng cường hệ thống hỗ trợ cho các gia đình có con nhỏ, đưa quyền trẻ em (Kinderrechte) vào Luật cơ bản. Sửa đổi luật nhập cư để giúp cho việc nhập tịch hoặc nhận giấy phép cư trú dễ dàng hơn. Các điểm cốt lõi của thoả thuận liên hiệp Y tế Thành lập Đội xử lý đại dịch Corona và một Hội đồng chuyên gia thường trực để tư vấn cho các chính trị gia về cách đối phó đại dịch. Cải thiện lương bổng và điều kiện làm việc cho nhân viên chăm sóc. Phân bổ 1 tỷ Euro để thưởng cho các nhân viên chăm sóc y tế vì những nỗ lực trong thời gian đại dịch đồng thời tăng khoản tiền thường miễn thuế lên 3.000 Euro. Khí hậu Việc loại bỏ sản xuất điện từ than phải được đẩy nhanh vào năm 2030 thay vì năm 2038. Tiếp đến vào năm 2030, năng lượng tái tạo sẽ cung cấp 80% điện năng của cả nước. Gía điện sẽ giảm từ đầu năm 202 nhờ việc tài trợ hàng tỷ đồng từ thuế năng lượng tái tạo (EEG) trong giá điện để thúc đẩy điện xanh sẽ bị bãi bỏ. Trong trường hợp các tòa nhà thương mại mới, năng lượng mặt trời phải là bắt buộc trên bề mặt mái nhà… Ở các tòa nhà tư nhân mới, năng lượng mặt trời nên “trở thành quy tắc”. Kết thúc thỏa thuận ở Liên minh EU cho động cơ đốt (Verbrennungsmotoren) vẫn là năm 2035. Sẽ không có giới hạn tốc độ chung trên xa lộ. Tăng tiền đầu tư vào việc mở rộng giao thông công cộng địa phương. Trong tương lai, các chuyến tàu sẽ chạy nửa giờ một lần giữa các thành phố lớn nhất và thời gian chuyển tuyến sẽ giảm đáng kể. Tài chính: Phanh giới hạn nợ công được quy định trong Luật Cơ bản sẽ được tuân thủ lại từ năm 2023. Không tăng thuế giá trị gia tăng, thuế doanh nghiệp và thuế thu nhập. Đầu tư vào bảo vệ khí hậu có thể được khấu trừ vào thuế cho năm 2022 và 2023. Mức lương hưu được đảm bảo ở mức 48 phần trăm, tuổi nghỉ hưu không thay đổi. Lệ phí bảo hiểm hưu trí không được vượt quá 20 phần trăm trong nhiệm kỳ này. Bước đầu cấp 10 tỷ euro cho Cơ quan bảo hiểm hưu bổng Đức (Deutsche Rentenversicherung) để Cơ quan này đầu tư vào thị trường vốn (Kapitalmarkt) hầu phụ giúp trang trải một phần của bảo hiểm hưu trí theo luật định. Lương tối thiểu theo luật định sẽ tăng từ 9,60 euro hiện tại lên 12 euro (13,50 USD) mỗi giờ. Giới hạn tiền thu nhập cho Minijob được tăng lên 520 euro. Tiền trợ cấp thất nghiệp Hartz -IV trong tương lai được gọi là Bürgergeld. Trợ cấp tiền sưởi cho người thu nhập thấp. Gia đình Không một đứa trẻ nào ở Đức được phép lớn lên trong cảnh nghèo đói. Không một trẻ em nào phải đến nơi giữ trẻ hay trường học tồi tàn. Đảm bảo trợ cấp cơ bản cho trẻ em, theo đó kết hợp tất cả các khoản tài trợ trước đây và chuyển thẳng đến trẻ em. Đưa quyền trẻ em vảo Luật cơ bản. Gia cư Xây 400.000 căn hộ mỗi năm, 100.000 trong số này là nhà ở xã hội. Tiền thuê nhà: Ở những khu vực có thị trường nhà ở căng thẳng, tiền thuê chỉ được phép tăng tối đa 11% trong vòng ba năm thay vì 15% trước đó. Không được phép thanh toán tiền thuê nhà bằng tiền mặt. Nhập cư Những người đã sống ở Đức trong 5 năm tính đến ngày 1.1.2022, không phạm tội hình sự và tuân thủ Luật cơ bản sẽ nhận được giấy phép cư trú hạn 1 năm. Lưu dung cư trú cho thực tập viên là vô thời hạn. Không có lệnh cấm làm việc đối với người xin tị nạn, mà thủ tục tố tụng vẫn đang chờ giải quyết. Đơn giản hoá thủ tục xin đoàn tụ gia đình cho người nhập cư. Đào tạo Ngân sách dành cho nghiên cứu và phát triển được đặt ở mức 3,5% tổng sản phẩm quốc nội (GDP). Đảm bảo học viên có chỗ học nghề. Bầu cử Tuổi bầu cử từ 18 sẽ giảm xuống còn 16 tuổi. Luật bầu cử sẽ được thay đổi nhằm hạn chế số dân biểu tăng trong quốc hội. Chính sách đối ngoại mới của Liên minh đèn giao thông “Một chương trình tiến bộ” Tân chính quyền muốn thay đổi hướng đi của Đức trên trường thế giới. Các giá trị sẽ đóng một vai trò lớn hơn trong chính sách đối ngoại. Liên minh Âu châu (EU), Mỹ và các đồng minh trong NATO chào mừng đường lối mới này. Nhưng các mối quan hệ với Trung Quốc có thể bị ảnh hưởng. Chính sách đối ngoại và an ninh được trình bày trong Thoả thuận liên hiệp đã làm cho các chuyên gia ngoại giao và quân sự kinh ngạc. Các chuyên gia quan hệ quốc tế cũng đánh giá cao tương tự. Bà Cathryn Clüver Ashbrook, giám đốc Hiệp hội Chính sách Đối ngoại Đức nhận xét Liên hiệp đã công bố “một chương trình tiến bộ”. Theo bà, Tân chính quyền đã trở lại chính sách đối ngoại chuẩn mực, dựa trên giá trị của Đức và chính sách được phối hợp với nhiều đối tác quốc tế. Tân chính quyền có tư tưởng toàn cầu nhiều hơn so với chính phủ tiền nhiệm và muốn củng cố một hệ thống quốc tế dựa trên giá trị. Trong thời gian qua các đảng SPD, Xanh và FDP đã nhiều lần chỉ trích cách thức mà Thủ tướng mãn nhiệm Angela Merkel tiếp cận với Trung Quốc.Bà Clüver Ashbrook nói: “Liên minh đèn giao thông cho thấy một thái độ rõ ràng, tiếp tục coi Trung Quốc là một đối tác, nhưng cũng là một đối thủ hệ thống”. Thorsten Benner, Giám đốc Viện Chính sách Công Toàn cầu (Global Public Policy Institutes – GPPI), lên tiếng khen ngợi thỏa thuận đã thể hiện một giọng điệu cứng rắn hơn trước đối với Nga. Thỏa thuận cầm quyền dài 178 trang của liên minh đã 12 lần nhắc đến Trung Quốc, trong đó có rất nhiều điểm nói đến các vấn đề Đài Loan, Hồng Kông, Tân Cương, thậm chí cả Biển Đông. Thỏa thuận xác nhận, nước Đức vẫn tôn trọng nguyên tắc “Một Nước Trung Hoa Duy Nhất”, nhưng cho rằng: “Bất kỳ sự thay đổi hiện trạng nào ở eo biển Đài Loan đều phải diễn ra trong hòa bình và được cả hai bên đồng ý. Trong khuôn khổ chính sách Một Nước Trung Hoa của Liên Hiệp Châu Âu, Đức ủng hộ sự tham gia của Đài Loan dân chủ vào các tổ chức quốc tế”. Lập trường quan tâm đến nhân quyền “Đức rất quan tâm đến các vi phạm nhân quyền của Trung Quốc, đặc biệt là ở Tân Cương. Nguyên tắc ‘một quốc gia, hai chế độ’ ở Hồng Kông phải được tái khẳng định”. Vấn đề lao động cưỡng bức ở vùng Tân Cương cũng được ghi nhận trong thỏa thuận: “Đức ủng hộ đề xuất của EU cấm nhập khẩu các sản phẩm từ lao động cưỡng bức”. Điểm điển hình nhất về khác biệt giữa hai chính quyền “mới” và “cũ” tại Đức là việc liên minh đèn giao thông không ủng hộ Thỏa Thuân Đầu Tư Liên Hiệp Châu Âu – Trung Quốc mà cựu thủ tướng Merkel đã hết sức thúc đẩy. Về việc trang bị quân sự, Clüver nhận thấy một “chủ nghĩa hiện thực mới” phản ánh qua việc hứa hẹn việc mua lại các máy bay không người lái có vũ trang (Drohne) từ lâu đã được quân đội khẩn cầu. Thỏa thuận liên minh không nói trực tiếp đến mục tiêu hai phần trăm chi tiêu vũ khí của Liên minh quân sự NATO. Tuy nhiên, ba đảng hứa sẽ chi 3% tổng sản phẩm quốc nội (GDP) chung cho ngoại giao, ngăn chặn khủng hoảng, viện trợ phát triển và quân sự nhằm tăng cường khả năng hành động của Đức trên trường quốc tế. Các đảng trong liên minh đã tranh cãi về vai trò tương lai của Đức trong chiến lược răn đe hạt nhân của NATO – một mặt là cam kết tham gia hạt nhân, mặt khác là ủng hộ hiệp ước cấm vũ khí hạt nhân của Liên hiệp quốc, mà không thành viên NATO nào ký. Benner của GPPI, dự đoán: Các đối tác quan trọng nhất của Đức sẽ chỉ trích thái độ mâu thuẫn này. Liên hiệp đèn giao thông công bố sẽ phát động các cuộc thương thảo giải trừ quân bị trong thời gian cầm quyền. Nói chung chính sách ngoại giao và an ninh dưới sự lãnh đạo của Thủ tướng Olaf Scholz có lẽ không có nhiều khác biệt đáng kể so với chính quyền của Angela Merkel – Ngoại trừ đường lối cứng rắn đối phó với Trung Quốc và Nga Xô./.  
......

Pages