Đỗ Ngà|
Răn đe là một thứ thủ đoạn, trong đó một bên dựa trên những nền tảng sức mạnh của mình buộc đối phương phải khiếp sợ và từ bỏ những hành động trái ý. Nhờ đó, những kẻ đang nắm trong tay sức mạnh có thể sai khiến dễ dàng đối tượng. Sự răn đe hoàn toàn không phải là tinh thần thượng tôn pháp luật mà nó chỉ đơn giản là một sự đe dọa.
Khi một đối tượng A phạm tội, nếu chính quyền xử đúng tội thì họ nghĩ sẽ không có sức răn đe. Vì vậy mà chính quyền CS sẽ chọn cách đạp trên luật pháp mà họ viết ra để bắt đối tượng đang phạm tội này phải chịu thêm hình phạt mà lẽ ra họ không phải chịu. Đây có thể nói là một cách vừa bất nhân vừa phạm pháp của chính quyền CS, nhưng vì mục đích làm cho xã hội khiếp sợ, Chính quyền CS bất chấp việc vi phạm pháp luật của mình để đạt được mục đích răn đe cả xã hội.
Như ta biết, chính quyền CS thường hay dùng hình thức “xử lưu động” để răn đe cho mọi người khiếp sợ. Đây chính là một hình thức xúc phạm nhân phẩm bị cáo. Nếu giả sử bị cáo đó có tội, thì người ta đã trả giá cho tội lỗi của mình bằng bản án tòa tuyên rồi, vậy thì cớ gì chính quyền xúc phạm nhân phẩm người ta để nhằm mục đích răn đe kẻ khác? Mà như ta biết, xúc phạm nhân phẩm là một tội trong Bộ Luật Hình Sự. Đây là một bằng chứng để chúng ta thấy rằng, chính quyền CS muốn cai trị đất nước này bằng cách nghĩ ra những thủ đoạn đủ mạnh để răn đe người dân, thì chắc chắn chính quyền này sẽ không ngại phạm luật chính nó viết ra để người dân không còn cảm thấy luật pháp là một thành trì bảo vệ họ được và từ đó họ luôn cảm thấy khiếp sợ chính quyền.
Như ta biết, luật pháp là một sự trừng phạt đối với kẻ phạm tội nhưng nó là thành trì bảo vệ những người công chính. Với một chính quyền bất chính, thì việc chà đạp trên luật pháp là một phần của nhiệm vụ cai trị của họ, chính vì thế mà làm bùng phát phản ứng của người dân là một điều tất yếu phải đến. Mà để đối phó với những mồi lửa phản ứng, thì không gì hiệu quả bằng cái ác, cái man rợ. Đây có thể nói là đường lối mang tính cốt lõi của ĐCS Việt Nam, chính nó quyết định sự vững chắc ngôi vị cai trị của ĐCS.
Dưới sự thời cai trị của ĐCS, xã hội Việt Nam chưa bao giờ yên ổn bền vững dựa trên sự nghiêm minh của luật pháp mà xã hội này chỉ là yên ổn tạm thời dựa trên sự sùng bái ngu muội và sự khiếp sợ trước cái ác của chính quyền mà thôi. Khi internet xuất hiện, thì sự sùng bái ngu muội cũng giảm đi và lúc này trong lòng xã hội bắt đầu xuất hiện những đóm lửa phản kháng vì người dân đã nhận ra bộ mặt thật của chính quyền này. Như ta biết, kẻ sùng bái thì rất dễ bị sai khiến vì những kẻ cai trị muốn nói nhăng nói cuội gì cũng được, nhưng thời đó đã qua. Ngày nay, khi tệ sùng bái càng giảm đi nhiều thì buộc chính quyền CS phải vi phạm luật pháp trắng trợn hơn, và mức độ gian ác cũng kinh khủng hơn mới có thể khiến toàn dân khiếp sợ.
Nhìn lại cách hành xử của chính quyền CS sau vụ lạm sát ở Đồng Tâm – Mỹ Đức – Hà Nội, chúng ta thấy rất rõ sự quyết tâm chà đạp lên pháp luật đến cùng của chính quyền nhằm làm người dân nơi đây phải biết sợ, đồng thời chính quyền CS cũng muốn dùng Đồng Tâm như là một “tấm gương” răn dạy khối dân đen ngày một trở nên “cứng đầu” như hiện nay. Chính vì động lực như thế, nên chính quyền CS đã phớt lờ Nghị định 01/2017/NĐ-CP sửa đổi, bổ sung của chính Chính Phủ Nguyễn Xuân Phúc mới vừa ban ra năm 2017 (Nghị định này nghiêm cấm cưỡng chế lúc 22 giờ đêm đến 6 giờ sáng hôm sau) để huy động hàng ngàn cảnh sát cơ động trang bị hỏa lực tận răng tiến hành tấn công vào nhà dân lúc 04 giờ sáng – lúc mà người dân đang ngon giấc. Đó là hành động phạm pháp thứ nhất.
Khi tấn công nhà một thường dân, chính quyền đã dùng mìn, lựu đạn hơi cay để phá nhà, và khi rút đi họ đã mang 1 xác chết của chủ nhà và thêm 3 người nữa. Khi trả xác chết về, gia đình phát hiện người nhà của mình bị bắn nhiều vết đạn xuyên người, trong đó có vết đạn thủng tim và thân thể bị phanh thây bằng dao mổ. Còn 3 người còn lại, khả năng còn sống là rất thấp. Với hành động như thế này của chính quyền, thì không ai có thể cho đó là “hợp pháp” được. Hành động này mang ý nghĩa là trả thù chứ không thể gọi đó là việc thực thi pháp luật được. Và trong hành động trả thù đó họ còn gởi thông điệp với toàn dân rằng “Chúng mầy hãy hiệu hồn! Chớ dại mà cứng đầu!.”
Xác cụ Kình khi được trả về.
Nhìn qua vụ án Đồng Tâm, chúng ta có thể khẳng định rằng, hiện nay chính quyền CS đã cho rằng, họ cần chọn cách hành xử man rợ nhất để buộc tất cả mọi kẻ phản kháng đều phải cúi đầu. Đồng Tâm là một “án điểm” mà chính quyền này đang muốn cảnh cáo dân Thủ Thiêm, Văn Giang, Dương Nội và nhiều nơi khác nữa. Đã đến lúc, chính quyền CS không cần phải giấu giếm bản chất thật của nó nữa, mà phải show cho dân biết mà sợ. Việc tuyên dương 3 công an cướp đất Đồng Tâm của ông Nguyễn Phú Trọng, nói cho cùng đó là một lời khẳng định rằng “Chính sách nhất quán của đảng không phải là gìn giữ đất nước,cũng không gìn giữ sự bình an cho dân mà chỉ có một mục tiêu duy nhất, gìn giữ quyền lợi cho đảng”. CS như thế đấy, và giờ họ đã bất chấp dân hãy liệu mà sống, vậy thôi!