Thái Bá Tân
Để bảo vệ tê giác
Ở Châu Phi, gần đây
Dân showbiz Đại Việt
Đồng loạt cắn móng tay.
Ở Paris, hỏa hoạn,
Cháy Nhà Thờ Đức Bà.
Nhiều nghệ sĩ thức trắng
Vì đau buồn, xót xa.
Cả biển người háo hức
Cháo đón các sao Hàn.
Rồi khóc, rồi vật vã,
Đúng theo kiểu bầy đàn.
Thắng một trận bóng đá,
Cả xã hội lên đồng.
Cũng bầy đàn, la hét,
Rồi tai nạn đau lòng.
Lạ, băm chín người Việt
Chết trong công-te-nơ.
Cùng đồng bào, máu mủ,
Mà sao lại hững hờ?
Hững hờ các nghệ sĩ,
Các nhà thơ, nhà văn,
Những người luôn lớn tiếng
Vì nước và vì dân.
Hững hờ các báo đảng
Và chính quyền, lạ sao.
Cả đến cô “quan ngại”
Cũng không nói lời nào.
Không thấy thanh niên khóc,
Hay bớt cốc bia hơi.
Không thấy ai vật vã,
Đau không nói nên lời...
Tức là theo quy luật
Của hành vi bầy đàn,
Tất cả cùng im lặng.
Thật khốn nạn, thật buồn.