Đỗ Ngà - Van Nga Do
ĐCS Việt Nam giành độc quyền cai trị dân Việt từ năm 1945, trong khi đó ĐCS Tàu giành quyền cai trị nước Tàu năm 1949. Tính ra chính quyền CS Tàu là kẻ sinh sau đẻ muộn, ấy vậy mà thằng trước lại luôn lấy thằng sinh sau làm tấm gương noi theo bất kể đúng sai, bất kể lợi hay hại. Những trò bắt chước một cách mù quáng ấy, đã làm cho nhân dân gánh chịu hậu quả nặng nề từ quá khứ, đến hiện tại và cả tương lai.
Đầu tiên là chiến dịch đấu tố và hành quyết giới địa chủ mà Mao gọi là chiến dịch Cải cách Ruộng đất (CCRĐ), chiến dịch này bắt đầu từ năm 1946 khi mà ĐCS Tàu chưa nắm hoàn toàn Trung Quốc, và kết thúc vào năm 1953 gây nên cái chết hàng triệu người. Và kết quả, sau khi ĐCS Trung Quốc nắm toàn quyền cai trị Trung Quốc thì một lượng lớn địa chủ đã phải tháo chạy sang Đài Loan. Tương tự vậy, năm 1953 ông Hồ Chí Minh bắt chước Mao cũng CCRĐ, kết quả là 172 ngàn người vô tội bị hành quyết. Dân chúng kinh hoàng, và năm 1954 một lượng người lớn đã phải di cư vào Nam.
Bắt đầu từ năm 1956 đến 1957, Mao cho khuyến khích giới trí thức, giới văn nghệ sĩ tự do bày tỏ tư tưởng. Tưởng thật, những người này bày tỏ quan điểm thì bị Mao cho ghi vào sổ đen và cho thanh trừng sau đó. Cùng lúc đó, tại Việt Nam, ông Hồ Chí Minh cũng cho triển khai chiến dịch tương tự, và chiến dịch ấy được gắn liền với tên một tờ báo – Nhân Văn Giai Phẩm.
Và sau này, cái mô hình Chủ Nghĩa Xã Hội mang màu sắc Trung Quốc được Đặng Tiểu Bình nặn ra cũng được ĐCS Việt Nam bắt chước và đặt cho nó cái tên khác “Kinh tế Thị trường Định hướng XHCN”. Và cho đến hôm nay, cả nền kinh Trung Quốc và Việt Nam đều bộc lộ những vấn đề của nó. Trung Quốc thì quanh quẩn ở thu nhập trung bình thế giới còn Việt Nam thì lẹt đẹt ở thu nhập trung bình thấp của một nước rất nghèo.
Và như ta biết, đến luật an ninh mạng, đến đặc khu kinh tế cũng bắt chước. Đến các chiến dịch thanh trừng đồng chí của Tập Cận Bình cũng được Nguyễn Phú Trọng bắt chước vv… Nhìn vào lịch sử của nó, chúng ta có thể khẳng định rằng, ĐCS Việt Nam đang như là một con khỉ chuyên nhìn vào hành động của kẻ khác và bắt chước theo một cách vô thức. Điều này vô cùng nguy hiểm, bởi vì chính những kẻ lãnh đạo đất nước sẽ kiên định cái điều mà họ bắt chước một cách ngu ngốc và thường không chịu lắng nghe lời khuyên đúng. Nếu lãnh đạo biết phân biệt đúng sai, biết phân biệt cái lợi cái hại, biết phân tích hành động của các nhà nước khác thì họ không bao giờ bắt chước rồi. Chính vì thể, có thể nói, hành động bắt chước mù quáng của giới cầm quyền CS đó chính là họ đang thể hiện cái vô minh của chính họ.
Chuyện kể rằng, một con khỉ thấy anh nông dân gieo đậu xuống đất, nó cũng bắt chước làm theo. Và thế là nó bèn hốt trộm một nắm đậu và định gieo ở bìa rừng. Khi đang loay hoay thì chẳng may nó sơ ý đánh rơi mất một hạt. Tìm hoài không ra hạt đậu đã rơi kia mà trên tay lại đang vướng vì phải nắm cả 1 nắm hạt đậu khắp. Tức quá khỉ ta mới quyết định vứt luôn nắm đậu kia thật xa. Mục đích của khi ném thật xa nắm đậu là để những hạt đậu trên tay ấy không thể rơi vào khu vực hạt đậu bị mất mà làm nó lẫn lộn và không thể tìm được. Khỉ nghĩ được như thế cũng tự khen mình xuất chúng, nhưng đó là cách nghĩ của nó, còn với anh nông dân thì khỉ vẫn là khỉ. Khỉ vẫn không hiểu ý nghĩa của việc gieo hạt.
Như vậy bài học là gì? Đó là những kẻ bắt chước không bao giờ có trí tuệ vượt qua những kẻ sáng tạo. Con khỉ có có thế bắt chước hành động gieo hạt của anh nông dân, nhưng nó hoàn toàn không hiểu dụng ý của anh nông dân kia là gì cả. Điều này vô cùng nguy hiểm cho khỉ, nếu anh nông dân cố tình hành động để gài khỉ bắt chước và dính bẫy thì tiêu đời khỉ ngay. Chính vì thế mà Hà Nội bị Bắc Kinh dụ đưa vào bẫy từ lúc nào không biết.
Từ đầu năm 2020 Trung Quốc đã cố tình ém thông tin về cúm COVID-19, bằng chứng là họ đã cho bắt bỏ tù 8 bác sỹ đã lên tiếng cảnh báo sớm căn bệnh cúm nguy hiểm mày. Mục đích của chính quyền Trung Quốc là để tạo ra sự chủ quan trong xã hội và từ đó ĐCS Trung Quốc có cái gọi là “ổn định chính trị”. Nhưng sự chủ qua của người dân trước một đại dịch là vô cùng nguy hiểm. Và cuối cùng thì sao? Bệnh dịch bùng phát mà trong đó có nguyên nhân không nhỏ dẫn đến nhân dân không phòng bệnh sớm và tạo điều kiện cho con coronavirus lây lan nhanh chóng. Và đến hôm nay, Trung Quốc dù cách ly gần 60 triệu người thì bệnh vẫn bùng phát và không thể kiểm soát.
Ở đây chúng ta thấy hành động ém thông tin của Trung Cộng đã sai, ấy vậy mà ĐCS Việt Nam không lấy đó làm bài học để thay đổi cách làm mà ngược lại, họ lại bắt chước y hệt. Cũng chặn thông tin, cũng bắt người nói thật về sự nguy hiểm của căn bệnh nhưng nhất quyết không đóng cửa biên giới với vùng có dịch. Còn khốn nạn hơn, họ bất chấp nguy cơ truyền bệnh trong giai đoạn đang ủ bệnh mà ép học sinh đi học. Để tạo sợ chủ quan cho phụ huynh, họ đã bắt cô giáo, thầy giáo làm công việc của bác sĩ là tìm phát hiện bệnh của học sinh. CS Ba Đình, họ luôn bắt chước quan thầy một cách vô thức, bất kể đúng sai.
Xem ra khả năng bùng phát ổ dịch thứ 2 tại Việt Nam là rất cao. Nếu ổ dịch bùng phát, thì đó cũng chỉ là một cái giá đắt trong vô vàng cái giá đắt đỏ khác mà nhân dân Việt Nam phải trả khi chấp nhận một “bầy khỉ” cai trị mình.
Đỗ Ngà